Với một cầu thủ đã có gần 700 trận đấu chuyên nghiệp, giành được hầu hết những vinh quang, trở thành huyền thoại với tư cách là tay săn bàn vĩ đại nhất lịch sử ĐTQG cũng như lịch sử các kỳ World Cup… giờ đây, ở “độ tuổi xưa nay hiếm” (38 tuổi) mới quyết định giải nghệ, theo lý lẽ thông thường, NHM phải vui mừng cho sự nghiệp viên mãn của thần tượng mình mới đúng chứ. Nhưng, dù biết rõ như thế, rất nhiều người vẫn tỏ ra tiếc nuối.
Nhưng, dù biết rõ như thế, rất nhiều người vẫn tỏ ra tiếc nuối.
Bởi với họ, những ấn tượng mà Klose để lại đã trở nên quá sâu đậm, người ta không dễ gì chấp nhận sự “mất mát" đó.
Nói gì về Klose bây giờ? Những con số ư?
Có lẽ đã trở nên quá dư thừa, vì nó đã được nói đi nói lại quá nhiều.
Thử hỏi, sau 10 năm, 20 năm và lâu hơn nữa, những người từng chứng kiến Klose chơi bóng sẽ nhớ nhất về điều gì? Hãy nói về một cầu thủ đã làm nên tên tuổi của mình bằng một phong cách cực kỳ khiêm tốn và giản dị.
Với Klose, sự khiêm nhường trong anh luôn có thừa.
Chẳng thế mà khi vượt qua kỷ lục ghi 68 bàn của huyền thoại Gerd Müller, anh khẳng định:
“Tôi không quan tâm tới kỷ lục, với tôi Müller là trường hợp đặc biệt, ông ấy là số một và không ai có thể so sánh”; còn khi vượt qua “Rô béo” để trở thành cây săn bàn số một trong lịch sử các kỳ World Cup, Klose cũng chỉ bày tỏ bằng một thái độ hết sức giản dị: “Được đi vào lịch sử World Cup là một vinh dự, nhưng với tôi, thành tích của đội tuyển mới là quan trọng nhất”.
Đó chắc chắn không phải là những phát biểu xã giao, bởi xuyên suốt sự nghiệp của mình, Klose chẳng xã giao kiểu đó bao giờ, đó đơn giản chỉ là sự khiêm nhường đã ăn sâu vào máu của anh.
Và dù là một huyền thoại, nhưng chẳng bao giờ người ta nghe Klose nói về mình hay về người khác, anh cũng chẳng bao giờ chê trách bất cứ đồng đội nào, luôn tuân thủ mọi sự sắp xếp về nhân sự của HLV, chẳng thế mà, từ ĐTQG cho tới CLB, chuyện Klose cứ đá dự bị, rồi lại vào sân ghi bàn diễn ra như một điều hết sức bình thường. Rõ ràng, đó là những phẩm chất cao quý mà không nhiều cầu thủ có được.
Không chỉ là người cực kỳ khiêm tốn, ở Klose còn toát lên sự giản dị, nó giống như kiểu luôn ăn mừng bàn thắng bằng một điệu nhảy Santo của anh.
Và ngay cả phong cách chơi bóng của Klose cũng hết sức giản dị, đơn giản đến tối đa.
Nhớ lại cái thuở ban đầu, Klose khiến người ta có cảm giác như anh không biết chơi bóng bằng chân thì phải, cả 5 bàn thắng của anh ở World Cup 2002 đều đến từ một kịch bản “đánh đầu”.
Chính đức tính khiêm nhường đó là một trong những yếu tố cấu thành một Klose huyền thoại của ngày hôm nay.
Không phải ai cũng biết rằng, trước khi chọn con đường bóng đá, Klose đã suýt trở thành một thợ mộc chuyên nghiệp, thậm chí anh đã từng làm nghề này trong một thời gian.
Nhưng có lẽ, nếu không chọn bóng đá, mà quyết định đi làm mộc, Klose cũng sẽ trở thành một chuyên gia mỹ nghệ xuất sắc nhờ đức tính khiêm nhường, cần cù, không ngừng học hỏi của anh.
Và càng không phải ai cũng biết rằng, huyền thoại Klose của chúng ta hôm nay vốn chỉ bắt đầu chơi cho Blaubach-Diedelkopf, một đội bóng nghiệp dư ở tận hạng 7 của nước Đức.
Khởi đầu gian khó là vậy, nhưng rồi bằng ý chí và nghị lực, bằng sự khiêm tốn học hỏi, Klose đã từ một cầu thủ hạng xoàng, người mãi tới năm 24 tuổi mới được chơi những trận đầu cho ĐTQG, người gần như chỉ biết chơi bóng mỗi bằng đầu ngày nào trở thành một huyền thoại sống của một ĐT huyền thoại như Die Mannschaft.
Giống như trên thế giới này, có biết bao cầu thủ bóng đá chọn cách ăn mừng bàn thắng bằng những cú nhảy Santo như Klose, nhưng rồi có mấy ai trở thành huyền thoại thế giới?
Chẳng có ai cả, ngoài cái tên Miroslav Klose! Như HLV Joachim Loew đã từng thừa nhận, ông không hy vọng sẽ còn may mắn được sở hữu một tiền đạo như Klose nữa, bởi theo ông thì “Klose đơn giản là một tiền đạo toàn năng, và không ai có thể so sánh với cậu ấy”.
Nguồn: Thể thao
© 2024 | Thời báo ĐỨC