Mẹ Việt ở Đức: Bí quyết để gìn giữ một gia đình hạnh phúc
Tilo vào trường học xa nhà năm 16-17 tuổi, ở nhà mọi cái mẹ lo, tôi là bạn gái đầu tiên nên không có khái niệm gì về lãng mạn hoặc chiều chuộng bạn gái theo kiểu phụ nữ chúng ta muốn bây giờ.
Ngày ấy thi thoảng may ra chàng ăn trộm đuợc một bông hoa bên khu dân cư cạnh nhà máy, chúng tôi đi xem phim, đi ăn trong quán đâu được một hai lần, còn thì đơn giản là miếng bánh Piza hay cốc kem cầm tay khi đi dạo. Tôi không thấy thiếu, cũng không ganh tị khi các bạn gái cùng đội luôn được người yêu trong các đội lao động Việt nam mua tặng nhiều quà. Khi về nhà Tilo nếu ai đó có sinh nhật, tôi là người đứng ra mua quà tặng và trong card tôi luôn đề tên hai đứa, không bao giờ tôi hỏi Tilo chuyện tiền nong. Người ta cứ bảo phụ nữ tính toán, nhưng khi yêu người ta trở nên rộng lượng hơn, lo toan cho người mình yêu mà không suy tính thêm bớt.
Có một lần sinh nhật bố chồng tôi ông mời bạn đồng nghiệp, trong đó có một đồng nghiệp nữ.
Phụ nữ lái xe 40 tấn hiếm và tôi thấy họ thường nhiều chất nam tính hơn là nữ tính, tôi không ghen nhưng cũng tức khi Tilo bỏ tôi ngồi với mẹ và mợ ra ngồi với đám đồng nghiệp để tranh luận về các loại xe, các cung đường cũng như cách xử lý tình huống.
Tôi buồn, lúc đấy tôi không nói gì nhưng khi về nhà, tôi nói với Tilo rằng tôi cần có chồng, chứ không phải tôi lấy chồng để ngồi cả buổi tối với mẹ chồng hay họ hàng nhà chồng dù tôi yêu mến họ.
Tilo chống chế: Chồng yêu vợ nhất trần đời, chúng mình tuy hai mà một nên dẫu chồng có ngồi đó, vợ vẫn luôn trong tâm trí chồng đấy thôi chứ không đâu xa. Mà nếu vợ buồn thì tự đi lại ngồi với chồng cũng có sao đâu.
Ngày hôm sau Tilo đi làm về, tôi dọn cơm ra ăn nhưng chỉ lấy 1 suất cho tôi thôi. Tilo ngơ ngác: Chồng cũng đói mà vợ ơi! Tôi thủng thẳng: Nếu chúng mình tuy hai mà một thì mình vợ ăn chồng cũng no rồi, cần gì ăn nữa. Tilo phì cười, nài nỉ: Chồng biết lỗi rồi, cho chồng ăn đi, đói quá, lần sau chồng không bỏ vợ ngồi một mình nữa.
Giữ lời hứa, từ đó chàng ta đi đâu cũng đưa tôi đi, ai mời mà không mời tôi, kể cả bạn bè, đồng nghiệp hay tiệc liên hoan cơ quan Noel, chàng ý cũng không nhận lời. Có lần họp lớp 20 năm ra trường Tilo cũng không muốn đi, tôi phải nộp tiền cho tụi con gái và nhờ hai thằng bạn thân đến đón hắn mới đi nhưng về sớm, sợ vợ ở nhà một mình buồn. Năm nay họp lớp 30 năm, nhận giấy mời nhưng Tilo bảo không đi vì chán lắm, muốn ở nhà ôm vợ xem TV còn hơn.
Tôi suớng ngây ngất nhưng vẫn giả vờ phản đối yếu ớt: Chồng không đi chúng nó lại tưởng vợ cấm đấy! Tilo lắc đầu: Kệ, không thích thì không đi, thế thôi.
Bây giờ chúng tôi tuy hai là hai nhưng vẫn là một. Có những điều tuởng nhỏ nhặt nhưng ta vẫn phải học hoàn chỉnh mình hàng ngày, để làm cho nhau hài lòng và hạnh phúc.
Tình yêu là như vậy!
My Nga
© 2024 | Thời báo ĐỨC