Đàn ông khi còn yêu, cô gái ấy với họ là lẽ sống. Chỉ cần thấy cô ấy xước 1 cái móng ta hay nhỏ 1 giọt lệ thôi họ đã thấy xót, thấy thương cảm và cuống lên lo lắng. Lúc đó họ luôn nghĩ mình sẽ che chở cho cô gái ấy suốt đời.
Nhưng khi đã cưới về rồi, đàn ông thường quên mất lời thề năm xưa. Họ dần vô cảm lạnh lùng và thờ ơ với vợ. Xưa kia nâng niu vợ thế nào thì giờ lại vùi dập và khiến cô ấy tổn thương nhiều thế ấy.
Vợ có khóc ướt đẫm gối nhiều người chồng cũng chẳng màng quan tâm. Vợ có ốm nằm liệt ra đó đôi lúc cũng chẳng thèm hỏi han lấy 1 câu nói gì đến việc lọ mọ cơm cháo. Nhưng hễ đồng nghiệp hắt hơi sổ mũi thì liền ngỏ ý đưa họ về nhà hoặc cô bồ nhắn tin kêu mệt là liền bỏ cả thế giới để đến chăm sóc.
Đàn ông lạ lắm, họ có thể ga lăng và tận tình, tỉ mỉ với tất cả đàn bà trong thiên hạ. Có thể ngồi lắng nghe người lạ tâm sự tỉ tê cả buổi và làm những trò khiến họ vui, nhưng lại chưa bao giờ biết hay để tâm vợ mình vui hay buồn, có tâm sự hay không.
Nhiều người đàn ông đến các ngày lễ của chị em phụ nữ thì luôn nhớ mua quà, mua hoa thậm chí mời đồng nghiệp, bạn bè đi ăn. Nhưng lại chưa từng nghĩ vợ mình cũng là phụ nữ và cô ấy cũng cần những thứ đó hoặc đơn giản chỉ là 1 tin nhắn chúc mừng thôi cũng không có.
Rồi 1 ngày đẹp trời vợ đi làm về thấy 1 bó hoa rực rỡ đặt trên bàn. Trái tim cô ấy như ngừng đập vì quá bất ngờ và hạnh phúc. Cô ấy nghĩ có lẽ chồng mua tặng mình nhưng ai dè vừa sờ vào đã bị chồng quát giật cả mình:
– Đừng có mà làm hỏng nhé, quà sinh nhật tôi mua tặng vợ thằng bạn đấy.
Ồ thì ra là quả của vợ thằng bạn chứ không phải vợ mình.
Anh ta quan tâm vợ thằng bạn còn hơn cả người phụ nữ đã sinh con và tận tâm vì gia đình mình. Nghe những câu nói đó có người vợ nào mà không chạnh lòng và tổn thương cho được. Sinh nhật vợ thằng bạn thì nhớ lắm, chu đáo lắm nhưng giờ hỏi vợ sinh ngày nào chưa chắc đã biết, kỉ niệm ngày cưới lúc nào cũng chẳng hay. Đàn ông là vậy đó, họ tinh thế và ga lăng với mọi phụ nữ trong thiên hạ nhưng lạ quên mất người đáng nhận được sự ga lăng ấy chính là vợ mình.
Vợ – chính là báu vật mà mỗi người chồng cần trân trọng.
Vì họ đã hi sinh tuổi trẻ, sức khỏe để sinh con chăm sóc con cho các anh, họ sẵn lòng ở bên các anh khi các anh chẳng có 1 xu dính túi và những lúc các anh ốm đau hoạn nạn… Không ai ngoài vợ xứng đáng nhận được những điều tốt nhất từ chồng.
Vậy nên đừng mải đi chăm sóc, quan tâm người khác nữa. Đừng khiến cô ấy phải tổn thương vì mình. Cô ấy hôm nay bị bạn làm cho khóc nức nở, nhưng bạn lại không trân trọng những giọt nước mắt đó. Có thể sau này cô ấy sẽ không muốn rơi thêm bất cứ giọt nước mắt nào vì bạn nữa.
Cô ấy hôm nay rất mong ngóng, chờ đợi bạn, nhưng lúc cô ấy nhớ bạn nhất, cần bạn nhất, lại chẳng thấy bạn đâu. Sau này bạn đến hay không cô ấy cũng không bận lòng nữa.
Cô ấy hôm nay rất tin tưởng bạn, nhưng nếu bạn đành tâm phá vỡ niềm tin ấy, gây lỗi lầm với cô ấy. Sau này niềm tin ấy không bao giờ có lại trọn vẹn nữa. Đừng nghĩ dù mình có lang chạ hay chơi bời với bao nhiêu cô, bao nhiêu lâu thì vẫn có vợ luôn đứng đó chờ mình.
Vợ cũng là con người, họ cũng biết đau biết tổn thương và biết buông bỏ. Cái gì quá sức chịu đựng thì họ sẽ chẳng thể mãi gồng gánh để cầm nắm nữa đâu.
Rồi sẽ 1 ngày bạn về nhà sẽ chẳng còn thấy cô vợ hiền thảo chờ đợi mình nữa, bếp núc nguội lạnh nhà cửa vắng tanh và cái tủ đồ trống rỗng, lúc đó lại ngồi ôm đầu nói 2 từ "giá như" thì đã quá muộn rồi. Vậy nên hãy sống sao cho xứng đáng với chữ "chồng", đừng chỉ tốt với thiên hạ mà đối xử chẳng ra gì với vợ mình. Vì nếu như vậy bạn chỉ là gã chồng đáng bỏ đi mà thôi.
Nguồn: phunugiadinh
© 2024 | Thời báo ĐỨC