Riêng cái bảng ghi bốn chữ QUỐC TRUNG HIỀN SĨ thì không có gì để bàn, vì nó hoàn toàn vô giá trị, ngoại trừ tạo ra chút hợm hĩnh cho người nhận.
Việc ông Vương Tấn Việt học và thi lấy bằng tiến sỹ luật chỉ mất nửa thời gian, chả có gì đáng phải bàn luận. Có quyền và có tiền thì ngay cả những việc to lớn gấp vạn họ cũng làm dễ như thò tay rút điếu thuốc.
Tiện đây xin kể nhanh: Trong số một chục người thân quen của tôi có hai bằng đại học, thì quá nửa số đó văn bằng hai là Cử nhân luật! Tôi đoán là vì thực hiện việc đó quá dễ?
Tới đây trường Luật nên công bố luận văn trên cả xuất sắc của ông Việt, để thiên hạ cùng được đọc. Biết đâu vỡ ra được khối điều về học vấn thời nay.
Phần mình, mới chỉ đọc qua một đoạn lan truyền trên mạng xã hội về quyền và nghĩa vụ...thì tôi có cảm tưởng ông Việt rất giỏi khoa tâm lý. Ông biết ai sẽ rất thích quan điểm của ông. Nó quá tiện cho việc cai trị và tước bỏ thẳng tay những quyền thiên định của con người.
Lãnh đạo trường Luật cũng đánh hơi rất giỏi giá trị xu thời của quan điểm ấy.
Thực ra nó, cả nội dung luận văn lẫn sự cổ vũ vinh danh nó, đều đạt đến mức hoàn hảo của nghệ thuật siêu nịnh.
Chuyện chỉ có vậy thôi.
Chính quyền thấy ông Việt, dù hợm hĩnh, bậy bạ, phách lối nhưng vẫn có ích cho công việc của họ, thì họ mặc kệ cho bá tính cứ việc nổi tam bành. Chưa kể ông ta còn được ma giáo họ Hoàng so với Thánh, thì động vào cũng khó! Nhưng các quan thầy trường Luật thì nhân vụ này, để yên thiên hạ, rất dễ thành con tốt thí, vì cũng dễ thí!
Riêng cái bảng ghi bốn chữ QUỐC TRUNG HIỀN SĨ thì không có gì để bàn, vì nó hoàn toàn vô giá trị, ngoại trừ tạo ra chút hợm hĩnh cho người nhận.
Về mặt thẩm mĩ thì thảm hại. Với cá nhân tôi, cái bảng đó thua xa một cái biển quảng cáo thuốc chữa bệnh lòi dom mà tôi từng thấy.
Nhà văn Tạ Duy Anh
© 2024 | Thời báo ĐỨC