Một học trò của tôi học xong đại học, ra trường xin được việc ngay. Nhưng lương chưa tới 3 triệu/tháng.
Ba triệu đó vừa thuê nhà vừa nuôi mẹ ốm đau và còn lo cho các em nhỏ đang tuổi đi học. Bố mất, chị cả phải lo tất tần tật.
Mà mấy chị em cũng rất tự trọng. Thầy xin học bổng, quyên góp cho thì em chỉ nhận một phần nhỏ, còn lại thì nhường cho bạn khác và chối từ để tự lo.
Làm được một năm thì em xin đi xuất khẩu lao động. Em hỏi ý kiến thầy. Thầy chỉ biết ngậm ngùi: "Đi đi em..."
Có yêu đất nước, yêu quê hương, hay thậm chí yêu nghề gì đi nữa cũng phải gắn với sinh tồn. Vật vã trong đói khát, bệnh tật,... thì sức đâu mà yêu nước, yêu quê hương, yêu nghề?
Không đất nước, không quê hương nào muốn công dân của mình bỏ quê hương, đất nước ra đi.
Không ông bà cha mẹ nào muốn con cháu mình tha phương cầu thực.
Và ngược lại, cũng không công dân hay đứa con nào muốn rời xa đất nước, quê hương, bỏ nghề mình yêu, hay rời khỏi vòng tay yêu thương của ông bà, cha mẹ.
Nhưng lẽ sinh tồn thì phải lựa chọn.
Tôi chỉ dặn học trò tôi: "Em có thể hái nho, làm móng tay hay làm gì cũng được, miễn sao công sức lao động của mình được trả giá xứng đáng".
Nói đoạn, tôi hỏi: "Em có tiếc thời gian 4 năm học đại học không?"
Em trả lời: "Dạ không. Nhờ có 4 năm ấy mà em có được những người thầy, người cha như thầy".
Không biết em nói có thật lòng không. Chỉ thấy em khóc...
Ts CHU MỘNG LONG
© 2024 | Thời báo ĐỨC