Phòng cấp cứu bênh viện Berlin hôm nay tấp nập lạ thường, các ca chuyển đến nhiều hơn thường lệ, vì giữa tiết trời lạnh giá tới âm 10 độ thì chấn thương do trơn trượt được cáng vào tăng đột biến cũng là điều dễ hiểu.
Trong căn phòng cấp cứu rộng thêm thang, với nhiều giường và những dáng vóc to lớn của người châu Âu lại xuất hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của một cô gái trẻ Việt Nam đang nằm trên chiếc cáng to mới được đưa vào, chị nhắm nghiền mắt với khuôn mặt tái dại đi vì đau, hai tay ôm lấy đầu vật vã , mồ hôi toát ra mặc dù trời rất lạnh, ngồi cạnh chị là người chồng có vẻ ngoài khắc khổ.
Nhớ lại cách đây 10 năm nay, từ một cô giáo trường làng ở vùng quê miền trung nắng lửa, chị đã theo tiếng gọi của trái tim để sánh bước cùng anh chồng Việt kiều sang Đức.
Những ngày đầu đầy bỡ ngỡ nơi đất khách cũng qua đi, chị có thêm nhiều người bạn mới, là những đồng hương cùng xã với nghề buôn bán nhỏ, chị cũng tự chọn cho mình một cửa hàng bán hoa, tuy vất vả, nhưng bỏ vốn ít mà có thu ngay trong ngày.
Đồng Euro thật hấp dẫn đã cuốn hút chị thức khuya, dậy sớm để luôn đem đến cho khách hàng của mình những bông hoa tươi và đẹp nhất.
Kinh doanh ngày càng phát đạt, chị say sưa với công việc và chu toàn gia đình để cùng chồng nuôi 3 đứa con nhỏ ăn học, hàng xóm láng giềng luôn lấy chị làm tấm gương để soi vào.
Gần 2 năm nay, chị hay bị chứng đau đầu, mất ngủ và buồn nôn, cũng chỉ nghĩ rằng do thời tiết khác biệt, nên bỏ qua không khám bệnh.
Gần đây các cơn đau đầu ngày càng nhiều hơn, có lúc đang bó hoa cho khách, chị đau quá không thể đứng, đành vào phòng nghỉ chút rồi lại ra phục vụ tiếp .
Nhưng hôm nay thì cơn nhói đau trở nên không thể chịu được, linh tính báo điềm chẳng lành, chị nói chồng chở ngay đến bệnh viện gần nhất để khám một lần.
Mọi việc đã quá muộn, khi giờ đây các cơn đau liên tục dội ra từ trong não, làm chị quằn quại, những giây phút hiểm nguy này, chị lại nhớ đến quê hương nắng gió miền trung lũ lụt triền miên của mình, nơi mẹ già và em gái vừa được sống trong căn nhà mới mà chị chăm chỉ, chắt chiu gửi tiền về xây nên, nhớ đến 3 đứa con nhỏ của mình giờ này đã tan trường mà không người đón trong tuyết lạnh, nước mắt chị trào ra quện với nỗi đau thể xác đang hành hạ làm chị càng thêm khó thở.
Sau 3 giờ nằm tại phòng cấp cứu, các bác sĩ Đức chưa kịp chẩn đoán ra bệnh, sức chị yếu dần và lịm đi, dù được trợ giúp bằng các phương tiện y tế tốt nhất, nhưng cũng không thể làm trái tim trẻ trung của chị đập trở lại.
Bác sĩ hội chẩn lần cuối và phát hiện ra chị đã bị ung thư não giai đoạn cuối, tới thời điểm u vỡ bục, không thể cứu mạng.
Giờ phút cuối, bàn tay trẻ trung nhưng đã trai sạm vì vết hoa cứa của chị nắm chặt lấy bàn tay gân guốc của người chồng, như nhắn nhủ lần cuối với anh, hãy ở lại chăm 3 đứa con thơ.
Trung Khoa – Thời Báo
© 2024 | Thời báo ĐỨC