“Trai ba mươi tuổi đang xoan, gái ba mươi tuổi đã toan về già”, câu nói khiến chị em nào nghe xong cũng vô cùng “nhức thịt” khi thời gian, tuổi tác luôn là những cái tát lạnh lùng và khắc nghiệt của cuộc đời. “Em già rồi, em đang ở bên kia đỉnh dốc rồi”, cuộc đời hay cười hềnh hệch thì thầm vào tai phụ nữ ngoài 30 tuổi và đã một (vài) lần đò những lời như vậy. Và khi cái tuổi 30 ấy, nó còn gắn liền với những đứa con riêng, với những cuộc hôn nhân đổ vỡ, thì người phụ nữ ấy hẳn nhiên xứng đáng được ngay ngắn xếp kho. Ấy là chuyện ngày xưa thôi. Chứ bây giờ, vẫn còn nhiều lắm những hạnh phúc đang chờ đợi phụ nữ sau những đứt gãy. Để chị em lại tin vào điều kì diệu: Đôi khi trâu chậm vẫn uống được nước trong, mà nước ở tận ngoại quốc mới sang mồm chứ lị!
Khi bến bờ ở tít tận… trời Tây
Con gái lớn 30 tuổi chưa chồng như cái quạt điện giữa mùa Đông, để đâu cũng không hợp mắt. Phụ nữ ngoài 30 tuổi, đã một (vài) đời chồng, đính kèm vài đứa trẻ con lít nhít gọi mình là “mẹ”, thì để đâu cũng giống như đồ cổ cần được gìn giữ và cho vào bảo tàng. Không khéo chạm nhẹ cái lại đổ vỡ loảng xoảng rồi bị quy kết bắt đền trách nhiệm thì toi. Những so sánh khiến chị em “cười ra nước mắt” ấy không hẳn không đúng, khi single dad đang ngày càng “được giá” thì những single mom quá lứa nhỡ thì lại đang ngày càng ít đi cơ hội tìm thấy hạnh phúc lần nữa. Cũng đúng thôi. Đàn ông dù lớn tuổi, có con riêng thì vẫn có sự hấp dẫn nhất định. Còn phụ nữ, đi qua những đứt gãy, những sóng gió, nhan sắc đã tàn phai, sự ngọt ngào ngây thơ cũng không còn nữa, cũng chẳng thể mèo con nũng nịu giả ngốc như mấy em U20 phơi phới tuổi xuân được. Cơ hội đã ít, lại còn quá nhiều điểm trừ. Vậy là những người như vậy sẽ phải chịu lời nguyền cô độc đến hết đời sao? Câu trả lời là KHÔNG. Hoàn-toàn-không.
Một chị bạn của tôi, 37 tuổi, hai mặt con, li dị chồng vì bỗng một ngày phát hiện ra chồng có… con riêng, nhan sắc tầm tầm, sự nghiệp bình bình. Nói chung là một cái profile nếu thử “ném” vào Tinder thì các chàng sẽ bỏ qua ngay lập tức. Ấy thế mà tháng 11 này, chị lại kết hôn, với một anh chồng Tây hẳn hoi. Số là hè vừa rồi, chị có cho hai con đi nghỉ mát ở Nha Trang. Run rủi thế nào lại ở ngay cạnh phòng của Tom – chồng tương lai của chị. Tối hôm ấy, khi hai con đã ngủ hết, chị ra ngoài ban công uống trà, nghe nhạc thì bỗng nghe ở ban công bên kia có một tiếng ú ớ. Nhòm sang, chị thấy một người đàn ông đang nằm mê man dưới sàn. Hoảng quá, chị gọi ngay lễ tân và nhân viên khách sạn. Hóa ra anh chàng Tom kia đi uống rượu cùng đối tác say quá về lại tắm ngay nên bị ngất. Hôm sau ra viện, Tom nhất định mời chị và hai đứa nhỏ đi ăn tối để nói lời cảm ơn. “Không có em, tôi đã chết rồi”, Tom nói lời cảm ơn thật thà bằng thứ tiếng Việt lơ lớ của người đàn ông Bỉ mới đến Hà Nội sống và làm việc được gần một năm, những lời đã khiến chị bạn tôi thấy cảm động vô cùng, cho mãi đến tận sau này.
Về Hà Nội, cả hai vẫn tiếp tục giữ liên lạc, nói chuyện với nhau nhiều hơn. Tom 51 tuổi, vợ đã qua đời vì bệnh hiểm nghèo và có một con trai đang định cư cùng gia đình ở Pháp. Là một doanh nhân khá thành đạt, Tom luôn biết cách cư xử để chị bạn tôi không cảm thấy ngượng ngùng. Chị kể “Tom là người đầu tiên không chê những vết chân chim nơi đuôi mắt chị, là người đầu tiên bảo “Bụng em nhiều mỡ, mềm mềm thích thế!” rồi thoải mái nằm lên cái bụng chằng chịt những vết rạn ấy, là người đầu tiên không đánh giá và không hỏi chị tại sao lại bỏ chồng, tại sao lại nuôi hết cả hai con, tại sao lại chưa đi thêm bước nữa. Anh ấy xuất hiện một cách đột ngột, nhưng lại khiến cuộc đời chị bớt chộn rộn và bình yên đến lạ thường”.
Rồi tình yêu dần nảy nở, rồi Tom chính thức cầu hôn chị bạn tôi, trong một kế hoạch bí mật mà Tom sắp xếp, “hợp tác” cùng hai đứa con riêng của chị. Chị vỡ òa trong hạnh phúc, vì cuối cùng đã tìm được bến đỗ của đời mình.
Liệu tình yêu có đủ lớn để làm vừa vặn những cong vênh?
Tình yêu là thế, nó luôn có lí lẽ của riêng mình. Đôi khi chúng ta tìm thấy một nửa của mình, khi họ đã đi qua những sóng gió, những bão tố của cuộc đời. Họ mang trong mình những chai sạn, những vết thương lòng, những đứa con mà người chồng kia chẳng màng đoái hoài đến nữa. Nhưng họ vẫn là phụ nữ, vẫn xứng đáng để yêu và được yêu. Và khi tình yêu đã xuất hiện, thì vẫn còn đó một câu hỏi: Liệu tình yêu ấy có đủ lớn, để làm vừa vặn hết những cong vênh?
Yêu một người đàn ông nước ngoài, điểm khác biệt đầu tiên, ấy chính là ngôn ngữ. Chị bạn tôi lúc đầu cũng rất khó khăn trong giao tiếp, vì tiếng Anh của chị chỉ ở mức bình thường, anh chàng kia lại quen nói tiếng Pháp (thứ tiếng mà chị mù tịt!) hơn tiếng Anh, tiếng Việt của chàng cũng rất hạn chế nên hai người cưa nhau bằng những câu chuyện hết sức hài hước. Hiểu nhầm cũng không ít, bắt nguồn từ những bất đồng ngôn ngữ ấy.
Tiếp đến là những bất đồng trong quan điểm sống, trong thói quen sinh hoạt hàng ngày. Như dì của tôi, kết hôn và sang Đức sống cùng người chồng ngoại quốc của mình từ khi dì mới 30 tuổi. Giờ đây, khi các con đã lớn, có cuộc sống riêng, không nói tiếng Việt, chồng lại suốt ngày đi bar, đi du lịch chẳng thèm nhìn vợ, dì tôi cảm thấy mình quá lạc lõng và cô đơn. Không ly hôn, nhưng dì vẫn chọn về Việt Nam sống cùng ông bà ngoại của tôi. Tuổi 50 của dì bắt đầu lại từ đầu, thiếu vắng sự xuất hiện của chồng con.
Và một sự “lệch pha” cũng đáng bàn không kém, ấy chính là chuyện “chăn gối” của hai người. Một cô bạn tôi đã từng suýt ngất trên giường khi thấy chàng người yêu ngoại quốc của mình… cởi đồ. Đơn giản vì chàng quá “khủng”, cô ấy kể lại “Thề, vừa nhìn thấy tao đã thấy khó thở, không hiểu tại sao!”. Cả lũ lăn ra cười vì tâm sự thật như đếm của cô nàng, nhưng cũng phải thừa nhận “Ừ, cũng cong vênh lệch lạc quá đi ấy chứ!”.
Rồi còn những vấn đề khác nữa, ví như bạn muốn kết hôn đàng hoàng, chàng lại chỉ muốn cứ thế dọn về sống cùng nhau; ví như bạn muốn ở lại Việt Nam để gần gia đình, họ hàng, nhưng chàng lại thích “bứng” cả nhà sang nước chàng bằng được…
Tất cả những điều ấy đều là những chướng ngại vật cản trở người phụ nữ bước thêm bước nữa, đến gần hơn với cái gọi là “bến đỗ hạnh phúc” của đời mình.
Đôi khi phải liều lĩnh mới có được hạnh phúc!
“Liều ăn nhiều”, câu này hội cờ bạc hay nói với nhau, nhưng áp dụng vào tình huống này cũng chuẩn không cần chỉnh. Đơn giản vì lấy chồng, lại là chồng đời hai, đời ba cũng có khác quái gì một canh bạc đâu. Nó nôm na như một ván poker vậy. Bạn quyết định sẽ “fold” (úp bài) hay “all in” (cược tất tay) đều là lựa chọn của riêng bạn. Khi ấy, dũng cảm thôi là chưa đủ. Bạn cần một chữ “liều”, để ném mình vào những điều chưa rõ ràng, chưa ổn định, để tự cho mình một cơ hội kiểm định, liệu mình có thắng được ván bài số phận này không.
Chỉ cần bạn tin rằng: “Cuộc đời không thể phũ với mình hết lần này đến lần khác được”, và cho người ta, cũng như cho mình một cơ hội, thì chắc chắn, bạn sẽ có được hạnh phúc. Hạnh phúc từ sâu trong tâm can mình, khi đã cho phép bản thân được một lần sống vì mình, cho mình chứ không phải vì con hay bất kỳ ai khác.
Phụ nữ, luôn xứng đáng được yêu thương, nhớ nhé!
Tổng hợp
Nguồn: Tổng hợp
© 2024 | Thời báo ĐỨC