Mình được và mất gì khi rời Việt Nam...
2024 là tròn 8 năm mình rời Việt Nam sang Đức sống, mình sang Đức học thạc sĩ do được học bổng DAAD chính phủ Đức cấp.
Tốt nghiệp ra trường, mình cưới vợ, có con và trong năm nay mình sẽ đệ đơn xin quốc tịch Đức.
Mình không nghĩ mình là người Việt thành công ở Đức, nhưng mình hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Khoảng thời gian 8 năm sống ở Đức và hơn 25 năm sống ở Việt Nam khiến mình đúc kết những điều được và mất khi mình rời Việt Nam...
Đầu tiên là những điều mình cảm thấy được nhất:
Mình được hít thở bầu không khí trong lành.
So với thành phố mình đang sống và Sài Gòn- nơi mình từng sinh ra.
Mình thấy chất lượng không khí 2 nơi chênh lệch hoàn toàn, ở Đức mình đạp xe đi dạo được hít thở bầu không khi trong lành dễ chịu, khi về Việt Nam (Sài Gòn) mỗi lần mình ra đường là phải đeo khẩu trang nhưng vẫn cảm nhận bụi quay quanh người mình rất ngứa ngáy.
Mình được đi bộ trên vỉa hè.
Ở Đức trừ khi đi xa trên 2km mình mới dùng ô tô, còn lại mình đều đi bộ, vì đi bộ trên vỉa hè ở Đức rất thoải mái, không có chuyện vỉa hè bị lấn chiếm bán hàng rong,đậu ô tô hay những hoạt động khác, vỉa hè ở Đức được làm đúng chức năng của nó là phục vụ người đi bộ.
Ở Việt Nam thì khác, vỉa hè là nơi để bán hàng rong, đậu ô tô, đặt chậu cây của các hộ dân,.. tuy quy hoạch ở Tp.HCM (nơi mình sống) đa phần mọi nơi đều có vỉa hè, nhưng gần như mình không thể đi bộ trên vỉa hè mà phải đi xuống lòng lề đường rất là nguy hiểm.
Mình được ăn thực phẩm sạch.
Giá thực phẩm ở Đức so với thu nhập thì cực kỳ rẻ dù 1 2 năm nay có lạm phát nhẹ, với mức lương cơ bản 1 giờ lao động ở Đức là 12 euro nhưng giá thịt bò là 10eu/kg, giá sữa 1.05euro/lít, rau củ 2-3euro/200g,..và thực phẩm ở Đức được kiểm định rất nghiêm ngặt, chặt chẽ. Mình rất an tâm với những gì mình ăn vào trong cơ thể hàng ngày. Còn ở Việt Nam, mình thấy gần đây nổi lên phong trào buffet 99k ăn bò Mỹ, hải sản thoải mái khiến mình thấy khó hiểu.
1kg bò Mỹ có giá 450k,hải sản thì cũng dao động 200k/kg chưa kể chi phí nhân viên, mặt bằng, điện nước thì chủ cơ sở có thể lấy tiền lời ở đâu ra?
Hằng ngày đọc báo những mẫu tin bắt giữ những lô thịt hôi thối được nhập vào nhà hàng khiến mình không cảm thấy bất ngờ nữa.
Mình được cạnh tranh công bằng.
Sang Đức với tấm bằng đại học và tốt nghiệp thạc sĩ bên đây, mình đi làm được sự công nhận của đồng nghiệp, cấp trên. Họ không quan tâm mình là người Đức hay người châu Phi, châu Á,... những gì họ quan tâm là mình có hoàn thành công việc của mình hay không?
Trong khi đó ở Việt Nam, dù đã bớt nhiều hơn xưa nhưng tư duy cha chú, bà con trong công việc vẫn còn. Rất khó để xin vào những vị trí công chức nhà nước nếu không có sự nâng đỡ, quan hệ. Mình ngoài tri thức ra thì gia đình cũng bình thường, nếu trở về Việt Nam cũng có thể bản thân sẽ khó được trọng dụng nếu không có mối quan hệ cha chú trong công việc.
Chất lượng sống cao.
Mình sang Đức 8 năm, đi làm 6 năm, cộng với vợ mình thì hiện nay tài sản cũng có ô tô, và căn nhà trả góp. Mình chạy Audi Q5, ở Việt Nam có giá 3 tỷ thì chỉ có đại gia mới có thể sỡ hữu được, trong khi đó cố gắng làm lụng 5 năm ở Đức thì 1 chiếc ô tô gần như không phải gì đó quá xa vời.
Con mình sinh ra được nhà nước bảo trợ mọi thứ, con mình được đi học miễn phí hưởng được chất lượng giáo dục từ nền giáo dục top đầu thế giới, mình cũng không sợ chuyện họp phụ huynh, đóng quỹ lớp, cho con học thêm học bớt nếu không giáo viên sẽ trù dập như Việt Nam,.. (vì những điều này ở Đức không hề có).
Còn những điều mình mất:
Mình mất giá trị tinh thần khi sang Đức.
Thời gian đầu sang Đức, mình không biết nói tiếng Đức nên cảm thấy rất cô đơn, vì đi học mình học bằng tiếng Anh, tuy nhiên 3 năm đầu ở Đức tranh thủ học tiếng thì gần như ngôn ngữ không phải là thứ cản trở mình nữa.
Mình phải xa bạn bè, gia đình, ở đâu thì ở nhưng ở nơi mình sinh ra vẫn là nơi mang đến cho mình nhiều hạnh phúc nhất, khoảng thời gian đầu thì mình rất nhớ ba mẹ.
Nhưng sau này ra trường đi làm, có thu nhập, có nhà cửa thì mình vẫn mời ba mẹ sang chơi, khó khăn thời gian đầu nhưng bây giờ ổn định thì mọi thứ gần như cũng không cảm thấy khó khăn gì mấy. Chỉ có bạn bè , đồng nghiệp ở Đức thì không như Việt Nam, thích la cà quán xá bida, đi nhậu, karaoke thì do văn hóa khác nhau nên có lẽ đây là thứ duy nhất mình cảm thấy thiệt thòi.
Đối với bản thân mình, mình rất yêu Việt Nam vì nơi đây đã sinh ra mình. Nhưng Đức mới là nơi cho mình và hàng trăm ngàn người Việt khác đổi đời, có 1 cuộc sống sung túc hơn, mình đều mang ơn cả 2 nơi.
Sắp tới đây nước Đức sẽ có luật song tịch, mình sẽ có thể chọn 2 quốc gia làm quốc tịch, nhưng với mình, mình sẽ chọn Đức, vì nước Đức đã cho mình quá nhiều thứ, mình sẽ cống hiến ở nơi đây.
Còn Việt Nam, mình sẽ đóng góp và cống hiến theo 1 cách khác, hằng năm mình sẽ gửi kiều hối về cho gia đình mình, còn trí tuệ và công sức lao động mình sẽ dành cho Đức.
Phạm Minh Thành
© 2024 | Thời báo ĐỨC