Đã rất lâu rồi sau 21 năm sống ở Việt Nam, mình cuối cùng cũng trải nghiệm được cảm giác được làm điều mình thích mà không phải lo sợ người khác nghĩ gì.
“Bạn thực sự rất đẹp, sao họ lại chê?”
Hà Lan là một trong những quốc gia văn minh và đáng sống nhất thế giới.
Điều mình thích nhất khi sống ở đây là bản thân có thể làm mọi điều mình thích, không cảm thấy lo sợ người khác nghĩ gì. Mình có thể mặc bất kì kiểu quần nào, kể cả có thiết kế lạ mắt hoặc màu mè cũng không có ai nhìn mình chằm chằm rồi chỉ trỏ bàn tán sau lưng.
Vì Hà Lan là một nước có dân nhập cư từ hầu như mọi nơi trên thế giới đến học tập và làm việc, xã hội ở đây khá cởi mở đón nhận cũng như tôn trọng về các vấn đề khác biệt trong văn hóa và phong tục.
Nhiều người Hà Lan không muốn kết hôn mà chỉ đính hôn hoặc chuyển đến ở cùng nhau và có con.
Họ cho rằng, đính hôn và kết hôn cũng không có gì khác nhau ngoài việc giấy tờ nhà sẽ đứng tên hai người. Rất nhiều người bạn của mình bố mẹ giờ hơn 60 tuổi, sống cùng nhau bao nhiêu năm mà vẫn chưa kết hôn.
Họ không mang theo mình nỗi lo nếu không kết hôn thì người kia sẽ có thể bỏ mình bất cứ lúc nào. Giấy kết hôn không phải là thứ để ràng buộc tình yêu và đám cưới cũng không quan trọng. Nếu vợ chồng không có khả năng sinh con, bố mẹ, họ hàng, láng giềng không ai trách móc hay bàn tán cả.
Họ chấp nhận chuyện đó và vẫn sống hạnh phúc với nhau đến cuối đời hoặc không cần có con, hoặc xin con nuôi. Chồng muốn có thêm con thì phải hỏi ý kiến vợ, vợ không muốn sinh nữa thì cố gắng thuyết phục hoặc chấp nhận sự thật và xin con nuôi.
Hồi còn ở Việt Nam, nhất là sống ở Hà Nội, mình hay có kiểu tự ti vì da mình không trắng, mình nhìn “không sang” như những người khác, hay sợ người khác để ý, đánh giá về ngoại hình của bản thân.
Cảm giác lướt qua một con ngõ và cả ngõ nhìn rồi bàn tán rồi chê bai thật sự là một cảm giác khó chịu vô cùng. Dáng người mình chỉ hợp mặc váy để che nhiều khuyết điểm trên cơ thể, khi mặc quần dài thì sẽ không tôn dáng, nhìn lùn hơn và sẽ bị lộ mông to, mặc áo bó sẽ bị lộ tay to.
Lúc đó, mọi người sẽ có xu hướng nói: “Mông to thế sao không mặc áo dài qua mông che lại? Sao nó béo thế nhỉ? Nhìn nó mặc váy kìa, dáng đã không đẹp rồi còn bày đặt”.
Thậm chí bạn bè cũng hay trêu mình: “Sao mày béo thế? Sao tay mày to thế? Sao mặt mày như cái mâm vậy? Tội nghiệp, tao thì ăn mãi chẳng béo, mày thở thôi mà cũng tăng cân”.
Ở Hà Lan, chẳng ai dám nhận xét về người khác như vậy. Bạn bè lâu năm hay người thân trong gia đình cũng không được phép bởi vì những câu trêu đùa đó mang lại cho người bị trêu cảm giác không thoải mái.
Thêm nữa là tiêu chuẩn gầy-béo của người Hà Lan khác mình và trên hết là họ “không quan tâm”. Người Hà Lan không có thói quen soi mói nhiều vào các vấn đề riêng tư của người khác.
Và dù nghe thật phi lý, nhưng khi mình than thở với các bạn chuyện gọi video về nhà bị mọi người chê béo, đen và xấu, thì tất cả mọi người bên này đều đáp lại: “Mày bị điên à? Mày mà béo cái gì? Mày thực sự rất đẹp, mày có thể trở thành hot girl ở Hà Lan. Tại sao họ lại có thế thốt ra những lời như vậy với mày nhỉ?”.
Nhiều lúc mình tự ti khi bị mọi người ở Việt Nam chê bai, lâu dần mình tự mặc định là mình béo và xấu. Nhưng hầu hết tất cả những bạn trai mình hẹn hò ở Hà Lan lại nhận xét về mình là: “Em đẹp, dễ thương, ngọt ngào và tuyệt vời”. Chẳng lẽ mắt thẩm mỹ của họ có vấn đề gì sao?
Đã rất lâu rồi sau 21 năm sống ở Việt Nam, mình cuối cùng cũng trải nghiệm được cảm giác được làm điều mình thích mà không phải lo sợ người khác nghĩ gì.
© 2024 | Thời báo ĐỨC