Những dòng tâm sự ngắn của một nhà văn trẻ có người bạn Việt kiều Mỹ mới về nước nói riêng và những Việt kiều nói chung. Câu chuyện của anh nhận được lượng lớn thích và chia sẻ từ cộng đồng mạng.
Bạn mình ở nước ngoài về, nước ngoài ở đây là nước Mỹ.
– Hẹn bạn bè cũ đi ăn, ăn xong cả đám hùn tiền trả luôn phần của bạn, vì lâu lâu bạn mới về, mời bạn một bữa có sao, chứ không phải cứ hễ Việt kiều thì phải mời Việt Nam.
– Bạn tặng quà, mỗi đứa một cái chai nước rửa tay nhỏ, ít tiền nhưng mà quý, ai cũng thích và hài lòng… chứ không phải cứ hễ Việt Kiều thì phải tặng quà mắc tiền, cao cấp.
– Không có ai nhờ bạn xách tay cái gì về Việt Nam, tại vì biết bạn cũng cầm nhiều đồ cho gia đình lắm, mà quá cân thì bạn phải bỏ tiền túi ra trả, nên thôi, cần gì có thể đặt ship hàng online, không được làm phiền bạn.
– Ngồi kể chuyện, có đứa kể hồi đó khó khăn ra sao, bạn tiếc rằng lúc đó ở nước ngoài không giúp gì được, cả đám xua tay, giúp gì mà giúp, đời ai nấy lo, người thân trong gia đình cũng cần phải tự lập, chứ đâu phải cứ ở nước ngoài nghe trong nước có chuyện là gởi tiền về giúp, coi sao đặng. Mà cũng hổng được oán trách gì khi người ta không giúp mình, vì lúc người ta đi, mình cũng có giúp được gì đâu.
– Bạn ở Việt Nam được hai tuần, cứ rảnh thì đứa này rủ bạn đi coi kịch, đứa kia rủ bạn đi coi phim nếu bạn có thời gian, để bạn hiểu giờ nước mình ra sao, vui buồn thế nào.
Nghe bạn kể, hồi Tết muốn về mà không dám, vì vé mắc mà còn phải mua quà cho cả hai dòng họ… nên ở bên đó mà nhớ nhà ghê lắm…Nghe mà thương… ”
Bạn Jendan Nguyen bình luận sau khi đọc bài viết: ” Người ở Việt Nam một số hay có cái tính tình rất lạ, Gặp Việt kiều như tôi nói và kể sự thật về cuộc sống ở nước ngoài phải làm việc vất vả và mang nợ thì họ không tin còn nói tôi bệnh than. Ghé thăm bà con cho một người $50 thì chê ít nhưng họ có nghĩ một nhà có đến 6, 7 người không? Mà ghé thăm cả 10 hộ gia đình thì phải mất bao nhiêu? Riết rồi thấy chán chẵn muốn về nữa… ”
Bạn Huỳnh Tấn Phát cũng chia sẻ: ” Bà chị họ anh ở Canada mỗi lần về phải cho người này, người kia tiền. Khi 1, 200 đô, khi 50 đô. Và ai cũng nghĩ nó là đương nhiên. Khi nghe chỉ về là tụ lại thăm và chờ tiền. Anh ko lấy gì hết, thỉnh thoảng rủ bả đi ăn. Bả nói: Tụi bây ở Việt Nam mà giàu thiệt. Một tháng dắt chị đi nhà hàng mấy lần. Ở bển, đi làm cả năm mà hổng dám vô mấy nhà hàng để ăn vì đắt lắm… Chợt nghĩ cảnh chi ấy cho tiền bà con ở Việt Nam mà xót. ”
Xin tặng các bạn một bài thơ về Việt kiều:
Việt kiều không phải họ keo
Mà là họ thật sự nghèo ai ơi
Chỉ kiếm đủ tiền về chơi
Bởi họ không thể xài khơi đồng tiền
Về vui nhưng dạ rất phiền
Bởi qua một tháng tiền này tiền kia
Tiền điện tiền nước lia chia
Tiền con đi học tiền xe tiền đường
Có người sợ bị coi thường
Muốn cho tất cả người vương mắt nhìn
Họ khoe này nọ đẹp xinh
Khoe công việc tốt gia đình giàu sang
Mấy ai hay nổi bẻ bàng
Ở nơi đất khách chạy bàn quán ăn
Tối ngày làm việc lăn xăng
Chỉ mong mẹ đỡ nhọc nhằn sớm hôm
Việt kiều chỉ có tiếng thơm
Ai đâu biết được kiếm cơm xứ người
Cũng phải nuốt lệ gượng cười
Cũng phải làm mướn cho người ta thôi
Việt kiều trong đó có tôi
Muốn về quê lắm nhưng thôi không về
Không phải lạc lỏng cơn mê
Mà vì bèo qúa sợ chê Việt Kiều
PV
© 2024 | Thời báo ĐỨC