Dù cho tý nữa đánh nhau sứt đầu mẻ trán, may mà cuối cùng kiềm hãm lại được để trở thành cái nợ đời nhưng là cái nợ mà cả đời này nàng phải cảm ơn.
Nàng: Vũ Biên Thùy – 29 tuổi – Nghề nghiệp: Marketing
Chàng: Martin Sorge – 29 tuổi – Nghề nghiệp: Kỹ sư – Quốc tịch: Đức
Chuyến đi ghép tour với các bạn giai gái đến từ phương Tây khá vui, mình buôn chuyện khá nhiều, nhưng tựu chung lại thì chém gió với tụi đó cũng chả khiến cho mình quen được ai tử tế. Phiêu từ Sài Gòn vào tới Cần Thơ, đi chợ nổi chán chê, trưa về ăn trưa tại chợ Ninh Kiều thì ngồi cùng bàn với hai vợ chồng người Pháp. Một bạn trai người Anh ngồi trước mặt mình cầm tờ Menu lật tới lật lui, Mình cầm máy ảnh bấm bấm vài cái gọi là. Đang bấm thì chồng tương lai lướt qua tầm mắt.
Giây phút định mệnh đó mình đã nghĩ “đẹp trai thế”. Xong thì hắn đi mất hút. Ngẩn ngơ mất 2 giây thì mình khôi phục lại tinh thần, chọn món ăn.
Mình gọi món xong, ngồi chờ được 5 phút thì chồng tương lai quay trở lại. Chả hiểu lúc đó anh nghĩ gì và mình nghĩ gì, anh cũng chả để ý đến mình, chỉ quay sang bắn tiếng Pháp với hai vợ chồng kia, rồi thế nào mà anh quyết định ăn trưa cùng họ. Chiếm luôn cái ghế bỏ trống của chàng kia để lại. Mình lúc đó nhìn kỹ anh, mới lôi máy ảnh lên bấm một phát. Trai đẹp mà.
Trai gọi xong món mới quay lên bắt chuyện với mình, sau anh bảo anh tưởng mình là tourguide. Anh giơ cho mình xmình cuốn sổ những nơi anh đã đi qua, quyển sách về những nơi anh định tới, trong cung đường đó có Hà Nội. Mình mê trai đẹp, nghĩ thế nào mình quay sang tốt bụng bảo: “Có ra Hà Nội thì cho ở nhờ, nhà vẫn còn 1 phòng trống”. Dại trai thế chứ lị.
Trai đồng ý liền, giở sổ xin contact của mình gồm số điện thoại và tên + add facebook. Câu chuyện kết thúc ở đó. Cứ nghĩ sẽ không bao giờ liên lạc lại với nhau nữa cơ.
Sau đó thì chàng cũng ra Hà Nội, nàng chạy qua đón đưa trai đi chợ đêm chơi, mua cho cốc nước mía hai đứa ngồi uống với nhau, nàng không cho chàng trả tiền. Lúc chàng lên máy bay về Đức, hai đứa vẫn nhắn tin qua lại. Thời gian đó nhà nàng có khách nên không cho chàng ở nhờ được, nàng cũng xin lỗi nhưng chàng nói không sao.
Quãng thời gian quen Martin xong hai đứa nhắn tin qua lại như bạn bè thôi, nhưng Martin thì đã xao xuyến vì cô gái Việt cá tính này. Chàng nhắn nhắn nhiều tới độ nhiều khi nàng thấy phiền. Cứ như thế hơn một năm trời, hai ba lần chàng gửi ảnh anh vẽ tên nàng lên cát, lên tuyết. Xong Thuỳ mới biết là Martin nghiêm túc. Cho tới một hôm ở Singapore , tự dưng buổi sáng nàng tỉnh dậy thấy nhớ Martin ghê gớm, Thuỳ nhắn tin cho Martin là anh trả lời luôn. Vậy là Thuỳ nhận ra cuộc đời mình không thể thiếu chàng trai này. “Mình yêu nhiều nhưng chưa ai cho mình cảm giác đó cả, nên mình bật đèn xanh cho anh tiến tới. Lúc gặp lại anh và hôn anh mình càng khẳng định hơn cảm giác của mình. Nhưng điều làm mình xúc động nhất là anh ấy không bao giờ hứa hẹn với mình kiểu viển vông, ví dụ như anh sẽ yêu mình trọn đời chẳng hạn. Mà anh nói với mình là anh sẽ cố gắng không làm mình buồn. Chỉ một câu đó thôi, mình nghĩ quen anh mình không hối hận”.
Anh đón mình ở Bắc Kinh, cảm giác lúc đó của cả hai đứa chắc đều là hồi hộp. Mình – chẳng hiểu sao, vẫn kiên định với suy nghĩ rằng mình yêu và cần người này. Đây là lần gặp thứ tư của cả hai. Anh đứng ngoài cửa ra, tay cầm một bông hồng, cười và vẫy tay chào mình. Khi Mình ra đến nơi thì anh vẫn ngại ngùng không chạm vào mình dù chỉ là một cái ôm. Mình liền siết tay anh động viên, vậy là có người ôm chầm lấy mình hôn (cắt, chuyện người lớn) Cũng nhờ cái hôn này mà mình biết mình đã xác định được tình cảm của mình, ko cần phải nghi ngờ gì hơn nữa.
Suốt trên đường về khách sạn, anh không bỏ tay mình ra dù chỉ là một phút. Hai đứa kể cho nhau chuyện trên trời dưới biển cứ như đã thuộc về nhau từ lâu lắm rồi. Mình cảm thấy tình cảm hai đứa dành cho nhau đúng như những gì bọn mình đã nghĩ. Tuy nhiên mình vẫn còn một chút lấn cấn lặn cặn, mình không biết anh có chấp nhận con người mình hay không. Vì thế mình làm một phép thử, để xem anh nói gì, anh phản ứng như thê nào, mình có thể xác định được tình cảm này là thật hay giả. Lúc đó mình nghĩ nếu có thật thì dù chỉ là trong chốc lát mình cũng không hối hận. Quả thật, anh không hề chạm vào mình, anh chỉ ôm mình thật chặt và nói với mình rằng “ngủ đi!” mình biết anh nghiêm túc, vì anh cố ngủ thật, cố không cử động.
Người đàn ông yêu mình hay không có lẽ chỉ cần hai ba tiếng đó mình đã xác định được toàn bộ. Tất nhiên sau đó cũng đã xxx, và mình cũng là người chủ động nói yêu anh, thật may, anh nói “anh cũng yêu em”. Đó là lần đầu tiên hai đứa rời khỏi chữ “thích” mà trước đó cả hai chỉ dùng từ đó để diễn tả cảm giác của nhau. Sau này anh nói, kể cả bạn gái cũ của anh, người anh yêu ba năm, chia tay xong anh khóc mất vài hôm, anh cũng chưa nói lời yêu bạn ý.
Những ngày ở Trung Quốc anh nâng niu chăm sóc mình, giới thiệu mình với bạn bè đồng nghiệp, đưa mình đi chơi chỗ nọ chỗ kia, tan làm là về nhà nấu đồ ăn cho mình, hỏi mình muốn gì, cần gì không, chụp ảnh của mình gửi về cho gia đình. Có bận bạn anh qua nhà ăn, về nói gì đó với anh mà tối anh ôm mình rồi bảo tự hào về mình. Mình chỉ cười, chả nói gì.
Đêm đó mình kể cho anh nghe về mối tình đầu của mình, về những nỗi đau mà mình có, về sự nông nổi bồng bột của mình hồi còn chập chững vào đời, về những cố gắng thử yêu một người khác để tìm lại cảm xúc của mình. Mình hỏi anh, mình tệ thế, anh còn yêu mình nữa không? Anh chỉ xoa đầu rồi nói: “Anh thương em, anh sẽ không bao giờ để mình phải chịu ấm ức nữa, anh cũng sẽ cố gắng để mình không phải buồn!”.
Mình tin vào lời hứa đó (thực tế thì tới giờ cũng chưa bao giờ phải buồn vì anh, tuy rằng trong cuộc sống có lúc ko hiểu nhau nhưng chỉ kéo dài có vài tiếng, sau đó tự anh sẽ điều chỉnh bản thân để không khiến cho mình buồn.
Sau này khi cả 2 có thời gian tìm hiểu kĩ hơn nhưng chưa cưới, Martin cũng chần chừ, nàng bắt đầu nghi ngờ nên bảo: “1 là cưới, 2 là giải tán”. Đến chiều đi dạo, lúc đó nàng mới kể hồi ở Việt Nam làm gì, nói rõ thêm về mình, khi đó chàng mới bảo chàng còn chần chừ vì nàng chả bao giờ nói gì về mình nên còn lấn cấn, nhưng cũng không gặng hỏi. Lúc đó nàng mới sững người nói rằng cuộc sống của nàng đơn giản lắm. Nói xong rồi chàng mới quay sang hỏi: “Có đồng ý lấy anh làm không?”, lúc đó cả hai đều xúc động.
“Sau đó thì bọn mình cùng đi chọn nhẫn, mình chọn cái rẻ nhất vì hồi đó anh mới đi làm chưa có nhiều tiền. Xong về nhà mình đang dọn nhà thì anh quỳ xuống cầu hôn mình lần nữa. Trong khung cảnh chả có nến cũng chả có hoa, nhà cửa mới chuyển xong còn bừa bộn. Chỉ có nhẫn. Xong bọn mình đi qua nhà bạn anh ăn, bạn anh thấy cái nhẫn cầu hôn, quay sang bảo mình là “tao mà là mày thì tao không lấy nó đâu, sao cái nhẫn mà nó cũng ki bo thế”. Vậy mà đến giờ này dù nhẫn cầu hôn rẻ nhưng hạnh phúc thì to đùng. Ai hỏi có điểm gì không hài lòng ở chồng là mình… chịu chết”, nàng vui vẻ kể.
Dù yêu chiều như thế nhưng câu nói lãng mạn xúc động của chàng với nàng là: “Anh không hứa sẽ yêu em trọn đời vì không ai nói trước được tương lai, nhưng anh hứa sẽ cố gắng để không khiến em phải buồn”. Câu nói thực tế không phô trương, ồn ào như con người chàng khiến nàng hạnh phúc mãi.
Hiện tại chàng và nàng đã có với nhau một bé trai 11 tháng và đang có tin vui bé thứ 2. Cuộc sống hiện tại như lời chia sẻ của nàng là hoàn toàn hài lòng và nhiều niềm vui.
Lần thứ n mình viết về chồng như thể anh là nguồn cảm hứng bất tận cho mình vậy. Có đôi khi tưởng như ở với nhau lâu sẽ nhàm chán, nhưng anh lại như kiểu rượu lâu năm, càng uống càng say lòng người.
Dạo này anh bận. Rất bận. Dậy từ 6h sáng lúc trời tối om rồi ăn sáng. Đi làm. Không bao giờ quên làm mọi thứ nhẹ nhàng nhất có thể để vợ còn được ngủ. Cũng không bao giờ quên chạy vào giường hôn vợ trước khi đi làm.
6h tối anh về tới nhà. Điều đầu tiên anh làm là hôn đứa nào chạy ra đón anh trước (thằng phil toàn nhanh hơn mình). Hôn hít nhau một hồi xong anh hỏi mình đói chưa? Anh làm salad cho mình ăn. Hôm nào vợ nấu anh sẽ nói cảm ơn mình đã nấu. Và ăn sạch sành sanh đồ vợ làm.
Có một số tâm sự của vợ về tương lai anh thường lắng nghe và nói anh hiểu. Anh vẫn biết vợ rất lo xa cho cái tương lai nhỡ hai đứa chia tay nhau của mình, bằng cách tích thật nhiều tiền trong tài khoản. Vợ bảo: “để nếu anh nói dối mình dù chỉ 1 lần là mình cho anh đi luôn”. Anh thể hiện cách hiểu của anh bằng cách thỉnh thoảng, một cách âm thầm, chuyển một cục tiền vào tài khoản cho vợ với đủ lý do: nào là tiền lễ, tiền cho con,…một cách tế nhị. Anh bảo anh chưa thấy ai yêu tiền như vợ. Nhưng tự anh chắc cũng biết vợ hiện tại yêu anh hơn yêu tiền.
Cuộc sống với anh vẫn êm đềm từng ngày. Vui vẻ từng ngày như thế. Thi thoảng vợ hỏi anh có gì không thích ở mình không. Anh nghĩ nghĩ nghĩ rồi bảo không phải không thích, chỉ có một thứ anh băn khoăn là khi mình nói như thế, anh lại không thể làm gì cho mình được, khiến anh cảm thấy ko biết phải làm sao. Vợ sửng sốt. Hoá ra những lời than thở vớ vẩn đùa giỡn của mình là anh đi làm về muộn thế, khiến anh thấy khó xử như vậy.
Hôm qua anh tính đi chơi với đồng nghiệp. Nghe tin “dữ” nên chiều a vội vàng chạy về nhà, hôn vợ, hôn con, hôn cả lên cái bụng phẳng lì của vợ. Anh không cho vợ uống chung rượu nữa.Anh đặt lịch đi khám cho vợ, bảo hai đứa cùng đi. Anh lục tung tủ thuốc kiếm thuốc cho vợ. Chăm sóc tới từng chút một như thể vợ mới có thai lần đầu.
Cảm ơn anh đã chăm sóc mình thay bố mẹ em. Cho mình thấy hoá ra mình cũng có thể trở thành cô gái chỉ cần ăn, ngủ và làm đẹp như thế này.
Đôi khi đặt lưng xuống giường, nhìn sang người bên cạnh, tự thấy cuộc đời thật kỳ diệu vì đã để cho vợ được gặp anh ….
Anh ngày nào cũng như ngày nào, đi làm về sẽ đi tập thể thao. Không fitness thì sẽ chạy bộ hoặc tập tạ. Chưa bao giờ vợ thấy anh ngồi yên một chỗ. Nếu không còn gì làm thì anh sẽ đi làm vườn, dọn nhà, giặt phơi quần áo cho vợ. Công việc thay ga giường, thay vỏ chăn gối từ hồi quen anh tới lúc lấy anh vợ chưa bao giờ phải đụng tay.
Mỗi ngày nếu vợ muốn ăn gì anh sẽ chiều theo ý vợ mà không một lời phàn nàn rằng anh luôn là người phải nấu. Hôm nào anh thèm đồ Việt thì anh mới để cho vợ phải vào bếp. Thi thoảng vợ lười, nằm ườn một chỗ suốt chả giúp việc nhà thì anh chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Sao hôm nay vợ lười thế?”. Hỏi thế thôi, chứ câu trả lời nào của vợ anh cũng chỉ cười rồi hôn vợ, để vợ được lười tiếp.
Yêu nhau hai năm ba năm rồi nhưng hai vợ chồng lúc nào cũng như mới yêu. Chưa bao giờ gặp anh mà tim vợ không nhảy thót một cái rồi đập thình thịch, chưa bao giờ anh về nhà, không thấy vợ đâu mà không hỏi bao giờ vợ về. Chưa bao giờ chỉ một buổi sáng không thấy tin nhắn của vợ mà anh thôi không nhắn một cái tin rằng anh yêu vợ. Mỗi khi anh đi chơi mà không có vợ đi cùng, tầm 3-4 giờ sáng anh mò về ôm vợ ngủ. Hôm nào mà 1-2h đêm thấy anh lạch cạch về rồi là vợ lạ lắm, quay sang hỏi sao về sớm thế, anh bảo, không có vợ, chán, nên về!
Anh, là người bạn đồng hành của vợ, là người đứng sau chống lưng cho vợ để vợ có thể leo được cao hơn, đỡ vợ để vợ không ngã. Là tấm gương cho vợ học tập từ cách sống tới cách suy nghĩ, đối nhân xử thế, cách sống sao cho mình là người tử tế không chỉ với những người xung quanh, mà còn tới cả con giun, con dế (rửa salad mà có con giun bò trong đó anh cũng sẽ thả chúng nó đi, còn thì đừng nói tới chuyện cho xuống chân rồi giẫm đạp…). Vợ hay nói đùa, sau này nếu không yêu nhau nữa thì vợ sẽ để anh nuôi con. Chắc chắn con ở với anh sẽ thành người, còn ở với vợ thì…. chắc hỏng cả một thế hệ mất!
Những dòng chia sẻ hạnh phúc về cuộc sống gia đình viên mãn của cả hai sau khi kết hôn, về sự hài lòng gần như tuyệt đối của cô vợ Việt chỉ có chiếc nhẫn cầu hôn rẻ tiền thế nhưng sung mãn hạnh phúc tràn đầy.
Về những cử chỉ quan tâm từ nhỏ đến lớn như những nụ hôn, những bữa ăn cho đến những món tiền vào tài khoản để vợ yên tâm vì mình…. Đó là điều hạnh phúc có thật của cô gái Việt yêu bằng bản năng nhưng “trúng số” được anh chàng đẹp trai, biết yêu thương vợ con hết lòng, hết dạ.
Theo: afamily.vn
© 2024 | Thời báo ĐỨC