Chúng tôi có một bữa tối thật ấm áp, gia đình chồng tôi thật gần gũi, như gia đình tôi ở Việt nam. Trước khi về bà dúi vào tay tôi đồng 50 Euro nói muốn mua gì thì mua.
Ảnh minh họa
Tôi cũng đã từng trải qua thử thách của một bà mẹ chồng „hụt“. Ngày xưa tôi có quen một anh ở nông thôn, lò dò theo chàng về nhà ăn cơm, ăn cơm xong tôi được lệnh bê mâm bát ra giếng rửa.
Khổ cho cái thân tôi, rửa bát thì tôi không sợ nhưng mà tôi sợ chó, mà cái giếng thì lại ở ngay chuồng hai con chó đẻ dữ như hung thần, chúng nhìn tôi như ăn tươi nuốt sống.
Tôi bảo anh trông hộ em hai con chó, „người yêu“ ngoan ngoãn làm theo, chợt bà cụ đi qua nhìn thấy (cái nhà vệ sinh cũng gần chuồng chó) liền bảo: Có mấy cái bát mà cũng phải hai đứa rửa, mày đi lên nhà mẹ có chút việc.
Người yêu ngoan ngoãn lút cút đi theo để tôi lại một mình với hai hung thần, tôi phải làm ba việc một lúc:
canh chó, rửa bát và…nghe lén. tôi nghe thấy: Mày để nó làm một mình cho quen đi, không khéo sau này lại phải rửa bát cho nó cả đời ấy, muốn làm con dâu nhà này thì phải thế. “Người yêu” lẩm bẩm „Mẹ này“ rồi tịt ngóm.
Sau đó tôi chào người yêu, mẹ của người yêu và cả hai con hung thần nhà bà để quay về với thành phố phồn hoa, với con chó lông xù nhỏ nhắn của mình không một lần ngoái lại.
Đấy là kinh nghiệm đầu đời của tôi về „mẹ chồng“, đến khi tôi gặp ông mũi lõ nhà tôi thì còn sợ hơn nữa, trong thâm tâm tôi nghĩ, mẹ chồng tây khéo còn kinh khủng hơn cả mẹ chồng Việt nam nữa.
Tôi đã hỏi đi hỏi lại kĩ càng:
Mẹ anh là người như thế nào? Bà có khó tính không? Tôi chỉ nhận được câu trả lời ngắn gọn: Khi nào gặp thì em biết ngay (Khổ thân tôi).
Lần đầu tiên tôi ra mắt mẹ chồng thật hồi hộp, tim đập thình thịch. Bởi vì tôi chỉ nói được tiếng Anh nên trước khi đi ông xã dạy một câu chào bằng tiếng Đức, tôi lẩm bẩm học thuộc lòng nhưng đến khi cánh cửa nhà mẹ chồng tôi mở ra thì tôi quên béng chẳng biết mở đầu như thế nào nữa.
Mẹ chồng tôi hiện ra sau cánh cửa, tôi chưa kịp nhìn xem bà già hay trẻ, gầy hay béo thì đã bị bà ôm gọn vào trong lòng bằng hai cánh tay khoẻ khoắn, ông xã tôi bảo: Mẹ đi vào nhà đã nào. Lúc ấy bà mới chịu buông tôi ra để tôi có chút hơi thở. Mẹ chồng tôi cao ráo, khoẻ mạnh mặc dù gần 70, không béo như mấy bà trong tivi mà tôi vẫn thấy.
Tôi cảm thấy đỡ hồi hộp hơn bởi vì mẹ chồng tôi còn hồi hộp hơn cả tôi, bà chạy liên tục từ phòng khách đến bếp, từ bếp lên phòng khách, bà không biết làm cái gì trước, cái gì sau nữa, quýnh quáng hết cả lên làm tôi phì cười.
Ông xã tôi thì cằn nhằn: “Running Mama”. Một lúc sau thì chị chồng tôi đến, chúng tôi ăn tối cùng nhau.
Hôm ấy tôi ăn không nhiều bởi vì chưa biết dùng dao dĩa, miếng thịt vịt nhảy tưng tưng trên đĩa như vẫn còn sống, dao dĩa bay liên tục xuống đất.
Chúng tôi có một bữa tối thật ấm áp, gia đình chồng tôi thật gần gũi, như gia đình tôi ở Việt nam. Trước khi về bà dúi vào tay tôi đồng 50 Euro nói muốn mua gì thì mua.
Lần đầu tiên đi học lớp 1, bà nội tôi đã đi cùng với tôi, còn ở đây ngày đầu tiên đi nhập học tôi đi cùng…mẹ chồng tôi.
Thật buồn cười mỗi khi nhớ lại hôm đó, bà đi nhanh kinh khủng, tôi phải chạy thì mới theo kịp bà, trong khi đó thì tôi đi tay không, còn bà tay xách nách mang 101 cái túi.
Bà vào phòng giám thị, bà đăng ký tên cho tôi, lấy địa chỉ, mua vé xe buýt,….
Người ta hỏi, tôi chưa kịp mở mồm thì bà đã trả lời xong. Sau đó chúng tôi cùng nhau đi shopping, tôi để ý thấy bà chọn đồ rất hợp thời trang và cả sành điệu nữa, phải nói rằng bà là một bà mẹ chồng rất điệu.
Khi tôi còn chưa nói được tiếng Đức, bà thì không nói được nhiều tiếng Anh, cứ đi đâu thì mẹ chồng, con dâu mỗi người cứ kè kè một cái từ điển điện tử….
Có một lần bà không thể giải thích được cho tôi từ ấy nghĩa là gì, bà vác nguyên cái thang gỡ cái thánh giá treo trên tường xuống và bảo
“Đây, nghĩa là cái này“.
Thời gian trôi qua, chúng tôi không cần đến sự trợ giúp của từ điển nữa bởi vì chúng tôi hiểu nhau còn hơn cả mẹ con ruột nữa.
Ông xã mua cho tôi một cái xe đạp để đi học, bà nhất định không cho đi vì sợ tôi bị ngã và…lạc đường. Bà nói: Để tao trả tiền xe buýt cho nó.
Bà không biết rằng ở Việt nam tôi vẫn phóng xe máy trên đường phố Hải Phòng, đường xá giao thông còn kinh khủng hơn gấp mấy lần ở đây, đã vậy còn đèo theo cả con trai bà đằng sau.
Có lần tôi vào bệnh viện để nội soi ruột, nằm một mình trong bệnh viện, vừa đói vừa nhớ nhà, lại bị cơn đau hành hạ, tôi tủi thân quá, khi mẹ chồng tôi bước vào tôi khóc oà lên, bà vứt cả áo cả túi lao vào xem tôi bị làm sao, tôi bảo:
Con đau quá. Bà thương con dâu cũng sụt sịt nước mắt gọi y tá đem thuốc đến còn bà thì đi vác nguyên một cái siêu thị vào cho tôi: hoa quả, bánh trái, salat, nước ép, …
Đến khi tôi mang thai con nhóc, mỗi lần đi siêu âm ở bệnh viện bà đều đi cùng, bà lo khoản hậu cần thì khỏi chê, lúc nào tôi cũng được bồi đắp đầy đủ cho nên lên tới 20 kg. Tôi cũng học đựợc từ bà cách nấu rất nhiều món ăn của Đức, tuy nhiên không ngon bằng bà nấu.
Thứ bảy nào cả nhà chúng tôi đều đến nhà bà ăn tối, ăn xong tôi muốn giúp bà rửa bát đĩa thì bà bảo, cứ ngồi đấy, không được sờ tay vào thứ gì, bà làm tôi nhớ lại „mẹ chồng hụt “ của mình.
Mỗi khi tôi đề nghị giúp bà dọn dẹp nhà cửa thì bà bảo:
Khi nào tao nằm liệt giường thì mới cần đến chúng mày, bây giờ cứ để tao làm cho khoẻ người.Có một lần bà làm hai vợ chồng tôi hết hồn vía. Một lần tôi đi bệnh viện đẻ hụt, gọi điện cho bà đỡ lo.
Một tiếng trước gọi bà vẫn còn ở nhà, 1 tiếng sau gọi lại không ai nghe máy, gọi đi gọi lại cả máy bàn lẫn di động đều không được. Tôi lo lắng bảo chồng hay anh đến xem có chuyện gì xảy ra không.
Ông chồng tôi vừa lo lắng vừa bực bội xuống lấy xe bởi vì lúc ấy đang là 2 giờ đêm, đến nhà bà, bấm chuông cũng không ai mở cửa, lúc này đúng là chúng tôi hồn vía lên mây thật.
Lấy chìa khoá mở cửa ra, vào tới phòng ngủ thấy ti vi đang nói một mình còn bà đang trong tư thế ngồi (chứ không phải nằm) trên giường ngáy khò khò một cách vô tư, di động để ngay bên cạnh. Khi nhìn thấy chúng tôi, bà giật mình tỉnh dậy, giải thích:
Tao tưởng baby chui ra rồi nên vừa làm mấy cốc rượu ăn mừng, ai dè ngủ say quá. Chúa ơi, tôi quên không kể là Alkohol đối với mẹ chồng tôi không nhằm nhò gì.
Tôi còn rất nhiều rất nhiều chuyện về mẹ chồng tôi, chuyện mẹ chồng nàng dâu muôn đời không hết, ở gia đình tôi cũng vậy, tôi thật hạnh phúc vì có bà là mẹ chồng tôi, một bà mẹ chồng thật khác lạ.
Theo Phan Hà Anh
© 2024 | Thời báo ĐỨC