Một anh bạn Đức kể cho tôi nghe về thứ bia đặc biệt của quê hương anh, mỗi khi uống vào lại gợi nhớ trong anh kỷ niệm về một cô gái chân dài mà vô tình anh quen trong một khách sạn mới khai trương tuần trước.
Anh bảo đó là kỉ niệm đã qua nhưng thật khó phai mờ trong trái tim anh mà có lẽ cả cuộc đời này anh không bao giờ có thể quên được. Anh hỏi tôi đã có mối tình nào ở Đức chưa.
Tôi thú thật với anh là đã yêu một cô gái người Đức. Nàng là người đẹp nhất từ trước đến nay tôi từng gặp. Nàng thường mặc những bộ guýp màu trắng ngồi trên ghế đá công viên mỗi chiều hẹn gặp tôi. Mái tóc hung nâu màu hạt dẻ thả dài bay trong gió.
Chúng tôi cùng ngồi và nói đủ thứ chuyện với nhau. Nàng chú ý lắng nghe, đôi mắt xanh biếc màu nước biển mở to không chớp. Nàng nói với tôi rằng người Đức và người Việt Nam có những điểm tương đồng.
Nàng rất yêu đất nước Việt Nam và muốn có dịp được sang Việt Nam sẽ ghé thăm gia đình tôi, thăm những người thân thiết trong gia đình, cùng thưởng thức hương vị nồng ấm quây quần của một gia đình Việt Nam trong ngày tết.
Nàng còn bảo nàng muốn được gặp mẹ tôi, muốn được nói chuyện cùng bà để trao đổi những kinh nghiệm trong cuộc sống.
Nàng còn bảo sẽ cùng tôi đi tới những miền đất quê hương Việt Nam, để tìm hiểu phong tục và lối sống của người Việt Nam mà bấy lâu nàng đã yêu mến.
Tôi nói với nàng sẽ bàn chuyện đó thật nghiêm túc, sẽ trao đổi với gia đình để thỏa mãn những yêu cầu mà nàng đặt ra. Nàng hứa sẽ cùng tôi chờ đợi những thông tin về gia đình. Tôi liền viết thư về kể chuyện nàng người Đức cho mẹ tôi biết. Mẹ tôi viết thư là con mới ra trường đi làm, cần phải tiết kiệm, không được chi tiêu phung phí, ảnh hưởng đến công việc. Còn về phần nàng người Đức, mẹ tôi rất yêu quí nàng, và cũng mong có ngày được gặp mặt nàng để nói chuyện. Ngay hôm sau nhận được thư của mẹ, tôi hẹn nàng ra công viên mọi khi chúng tôi vẫn ngồi nói chuyện. Nàng thẽ thọt, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế công viên, hai chân khép chặt thẳng băng dưới chiếc guýp màu xanh nước biển. Nàng hỏi tôi về thông tin của gia đình. Tôi nói thẳng thắn với nàng là mẹ tôi rất yêu quý nàng, nhưng có lẽ giữa tôi và nàng không hợp nhau. Nàng có những đòi hỏi mà tôi khó có thể đáp ứng. Nàng nghe xong hơi buồn, đôi mắt xanh nước biển hơi khép xuống, để lộ hàng lông mi dài cong vút như đôi mắt búp bê. Nàng bảo nàng rất yêu tôi, yêu cả gia đình tôi và yêu đất nước Việt Nam. Nhưng nếu tôi đã từ chối tình cảm của nàng thì nàng cũng sẽ trả lại tự do cho tôi. Tôi có quyền lựa chọn người con gái khác hợp hơn so với nàng.
Thế là mối tình đầu của tôi với nàng người Đức không thành. Mất một thời gian chống chếnh trong tôi. Nhưng sau đó tôi cảm thấy vững tin hơn khi biết được nàng cũng đã đi yêu một chàng trai người Đức. Anh ta trẻ và đẹp hơn tôi, lại mạnh hơn tôi về mặt tài chính. Tôi yên tâm vì đã quyết định đúng khi trả lại tự do cho nàng tìm thấy hạnh phúc đích thực của đời mình.
Về nhà máy, tôi lại hăng say làm việc. Thời gian như liều thuốc bổ xóa đi những vết thương lòng. Mẹ tôi vẫn thường gửi thư sang hỏi han tình hình sức khỏe, công việc, học tập và đặc biệt là chuyện tình cảm của tôi. Bà lưu ý tôi phải chọn thật đúng người ưng ý. Viết thư hồi âm cho bà, tôi hứa sẽ làm theo những lời bà dạy. Đúng lúc đó Hằng xuất hiện trong đời tôi. Đó là một cô gái khỏe mạnh và nhiệt tình trong công việc. Hằng làm chung trong một nhà máy với tôi, ở bộ phận ATK (CKC) kiểm tra chất lượng sản phẩm. Hằng làm việc rất chăm chỉ và giỏi chuyên môn, đặc biệt là vốn ngoại ngữ của nàng rất giỏi. Hằng đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong công việc, nhất là những ngày đầu tôi bỡ ngỡ chân ướt chân ráo sang nước bạn. Hằng đã chẳng ngại ngày đêm dạy kèm ngoại ngữ cho tôi, có những buổi tối đi làm về mệt mỏi nhưng Hằng vẫn giục tôi lấy sách bút và từ điển ra tra cứu từ tiếng Đức, rồi cũng chính tự tay Hằng cầm tay tôi nắn nót viết từng từ tiếng Đức cho thật mạch lạc, trôi chảy.
Tình yêu nảy sinh từ những lớp học buổi tối đó. Tôi thật sự yêu Hằng và bên cạnh tình yêu còn có cả một tình cảm lớn hơn như thế nữa. Đó là sự hàm ơn. Hằng không những giúp đỡ tôi rất nhiều trong công việc, mà còn lo cho tôi từng bữa ăn giấc ngủ hàng ngày. Sống bên Hằng, tôi có cảm giác như được ở gần bên mẹ. Tôi liền viết thư kể về Hằng cho mẹ tôi nghe. Mẹ tôi bảo mẹ tôi cũng mong có được người con dâu chỉn chu, ngoan ngoãn và đảm đang, giỏi giang, hiếu thảo như vậy. Nhưng mẹ tôi nghĩ nếu tôi lấy Hằng thì Hằng sẽ phải khổ. Một người tốt như Hằng không thể khổ như vậy. Hằng phải được sống sung sướng và hạnh phúc. Nếu tôi thật sự yêu Hằng thì nên chia tay Hằng, để Hằng đi tìm hạnh phúc khác. Một người như Hằng thì sẽ có nhiều chàng trai tốt tới tìm hiểu và kết duyên vợ chồng. Tôi không phải lo lắng và quá quan tâm tới Hằng như thế. Đọc thư của mẹ mà tôi chỉ muốn khóc. Nhưng vì nghe mẹ nên tôi vẫn phải làm tròn bổn phận của một người con.
Tôi nói chia tay hằng trong nước mắt. Tôi bảo Hằng là tình yêu đích thực của tôi. Chia tay Hằng trái tim tôi cũng tan nát thành trăm mảnh. Hằng cũng khóc nhiều lắm. Nhưng Hằng mạnh mẽ hơn tôi. Hằng bảo tôi hãy nghe lời mẹ. Rồi Hằng sẽ tự lo liệu mọi việc ổn thỏa. Thế rồi tôi phần nào cũng yên tâm. Chúng tôi chia tay nhau trong đau khổ. Nhưng sau đó, tôi cũng mỉm cười khi biết Hằng sau khi chia tay tôi đã tìm được người đàn ông đích thực. Anh là người Đức, kinh tế khá giả và Hằng đã cùng anh ta định cư hẳn bên Đức.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, vèo một cái hết 5 năm học tập và tu nghiệp ở nước bạn, tôi trở về nhà trong tâm trạng vừa mừng vừa đau khổ, mừng vì sắp được trở về nhà, ăn cái tết với gia đình. Nhưng đau khổ vì trái tim đã hai lên lỡ nhịp.
Chuyến bay của hãng hàng không Vietnam Airlines vừa đáp xuống sân bay đã thấy thoảng bóng dáng người thân của tôi ra đón chào.
Tôi lấy hành lý và ra cửa chờ của sân bay. Bố mẹ tôi vui mừng hớn hở ôm tôi vào lòng. Mẹ tôi còn mua cả một bó hoa hồng rất đẹp đưa vào tay tôi. Nhìn sang bên cạnh mẹ, tôi thấy một cô gái tóc dài rất xinh mặc một bộ váy áo màu đen sang trọng.
Tôi chưa kịp hỏi thì mẹ tôi đã vồn vã:
“Đây là Dung, con gái của người bạn thân với gia đình ta. Con trao bó hoa cho Dung đi”.
Thế là đám cưới giữa tôi và Dung diễn ra đúng như sự sắp đặt của bố mẹ. Thời gian đầu Dung tỏ ra là một cô gái tiểu thư con nhà giàu, ăn chơi xa hoa và không chí thú chuyện gia đình. Tuần trăng mật đầu tiên của chúng tôi chỉ toàn điểm tâm từ nhà hàng sang trọng này đến nhà hàng sang trọng khác. Dung không biết nấu ăn ngon như Hằng và không thích trẻ con như nàng người Đức.
Tôi thật sự không hiểu Dung nghĩ gì ngoài việc ăn mặc thật đẹp, trau truốt móng tay móng chân và đi ăn ở nhà hàng khách sạn.
Đọc được suy nghĩ của tôi, mẹ tôi ghé tai bảo: “Mẹ hiểu con nghĩ gì. Nhưng Dung là con nhà giàu, quen được chiều chuộng, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa quen rồi. Gia đình bên ấy chỉ có độc nhất một cô con gái, cũng giống nhà ta chỉ có mình con. Rồi mẹ sẽ bảo ban, uốn nắn dần Dung vào khuôn khổ gia đình. Mẹ tin là con sẽ có một gia đình hạnh phúc”.
Sau đó, tôi mải mê theo đuổi sự nghiệp, mở một Tổng công ty và trở thành một Tổng giám đốc trẻ nhất thời đó. Công việc nhiều và tiệc tùng liên tiếp nhưng tối nào về nhà tôi cũng thấy có cơm ngon canh ngọt. Hỏi mẹ thì mẹ không nấu. Tôi thật sự ngạc nhiên về sự thay đổi nhanh chóng ở Dung.
Từ một cô gái quen sống sung sướng và được chiều chuộng, Dung đã trở thành ngọn lửa ấm áp sưởi ấm gia đình hạnh phúc của tôi.
Từ chỗ tình yêu là một sự sắp đặt, tôi đã dần bị chinh phục bởi một cô gái ngoan hiền, nết na và ngoan ngoãn thảo hiền. Dung đã trở thành ngọn lửa ấm áp bên trái tim thủy chung son sắt dành trọn cho em.
© 2024 | Thời báo ĐỨC