Tớ là dân chuyên sử của một trường quê, văn ngu nhưng cũng buộc phải viết. Lên Đại học tớ học Marketing nhưng toàn tính toán, chiến lược với kinh tế nên chẳng được viết lách là bao. Khi tìm hiểu văn hoá các nước tự dưng một sự thôi thúc phải đi học để mở đầu óc.
Gia đình không có điều kiện nên Anh, Úc, Hà Lan và Mỹ tớ đã loại bỏ ra khỏi đầu trước tiên. Tớ cũng từng nhắm đến New Zealand nhưng khi anh trai tớ xem qua nguyện vọng của tớ – Creative Wriring của Victoria Wellington. Anh tớ kiểu bàng hoàng ngã ngửa ra: “Không ổn đâu em, cả Châu Úc và Nam Mỹ họ nhắm đến khoa ấy, mình chưa có cửa đâu”.
Hồi đó cũng tiếc nhưng vẫn dành thời gian tìm hiểu các trường khác. Đợt năm nhất tớ qua Chicago chữa bệnh, tiện đường nên qua thăm bác tớ ở Ontario – Canada luôn. Bác nói: “Bệnh tật như mày sau này học xong sở di trú Canada còn mệt mới nhận”. Tớ cũng tiu nghỉu, có lẽ mình hợp với nơi khác. Tớ cũng đã tìm hiểu về điều kiện mua bảo hiểm ở các nước, với bệnh của tớ chỉ có Châu Âu là ổn thôi.
Châu Âu là thiên đường du học giá rẻ, nhưng nếu thích nghệ thuật, viết lách thì chọn Ý, Pháp hay Phần Lan sẽ tốt hơn Đức thì phải. Tớ là cộng tác viên chuyên dịch báo mảng đời sống của một tạp trí nhỏ. Tớ đọc rất nhiều tài liệu Châu Âu. Sự thiếu chăm chỉ của người Tây Ban Nha, sự thiếu kỉ luật của người Hungary, vẻ buồn hết nỗi của nước Bỉ, không thích nói tiếng Anh của người Pháp, sự chậm chạp của người Ý …etc
Tất cả những cái ấy đã khiến tớ chọn Đức là điểm dừng chân, mục tiêu sau cùng của tớ. Đất nước chi phí phù hợp, năng xuất lao động cao nhất thế giới, kỉ luật thép và luôn giữ đúng bổn phận và trách nhiệm với cả EU. Đó là lý do tớ chọn Đức để học.
Còn bạn thì sao? Tại sao bạn lại chọn Đức? Chia sẻ với mình nhé nhé
Nguồn: Hotrosv.de
© 2024 | Thời báo ĐỨC