Khi tiết trời mùa thu nhè nhẹ, báo hiệu một mùa cưới nữa lại đến. Khắp các mặt facebook, instragram người ta hào hứng khoe ảnh cưới, khoe đám cưới. Họ lưu lại những khuôn hình tuyệt đẹp để minh chứng cho một tình yêu đi đến bến bờ hạnh phúc. Cô dâu rạng ngời trong váy trắng, váy hồng, chú rể thanh lịch trong chiếc áo sơ mi trang nhã. Khung cảnh dường như làm nền cho đôi trẻ, chỉ có những cái nhìn say đắm, những nụ hôn khe khẽ, ngượng ngùng.
Cô dâu, chú rể rạng rỡ trong bộ ảnh cưới ( ảnh minh họa: Nguồn: Nhà của Chang)
Rộn ràng mùa cưới
Rộn ràng mùa cưới ( Ảnh minh họa: Nguồn: Nhà của Chang)
“Mày ơi tuần tới tao cưới rồi” biết là mày ở xa không thể đến chia vui được với tao nhưng tao mong muốn gọi điện thông báo một câu. Bao giờ mày về qua thăm vợ chồng tao là tao vui rồi”. – Đó là dòng tin nhắn của một trong số những đứa bạn thân của tôi hồi cấp 3.
Hai đứa nó là bạn tâm giao từ bé, yêu nhau cũng ngót nghét được chục năm. Sắp tới chúng nó về chung một nhà, cảm giác vừa vui mà cũng vừa buồn. Vui vì mối tình đẹp đó cuối cùng có một cái kết viên mãn, buồn vì không thể bên cạnh nó lúc nó sắp về nhà chồng, chỉ có thể gửi những lời chúc qua facebook hay tin nhắn.
Đám cưới người bạn thân cũng chỉ là vài lời chúc qua tin nhắn
Vừa rồi, mấy ngày trước mẹ tôi cũng gọi nhắn con Lan nhà bác Hùng cũng sắp cưới rồi. Nghe nói lấy chồng tận Quảng Bình đó. Xa lắm! Những tấm thiệp đỏ gửi cho tôi ở nhà ngày một dày lên. Có tuần mẹ bảo có hẳn 4, 5 cái đám cưới diễn ra.
Mỗi lần, tôi nhận được thiệp mời là y như rằng, điện thoại tôi lại cháy máy để nghe những câu than thở muôn đời của mẹ: “Bao giờ mày mới chịu lấy chồng?”
Lúc ấy, tôi lại tự hỏi bản thân mình Bao giờ? Chính tôi cũng không biết nữa….
Giật mình nhìn lại, bạn bè trong nước, anh em hàng xóm láng giềng đã “yên bề gia thất” hết cả rồi!
( Ảnh minh họa: Nguồn: Nhà của Chang)
Có lẽ đối với độ tuổi 24,25 nếu ở Việt Nam không có người yêu có thể được liệt vào dạng “bom nổ chậm” trong nhà. Còn đối với những du học sinh xa nhà, thì có lẽ tình yêu là thứ gì xa xỉ quá!
Ở nơi xứ người một mình chống chọi lại bao nhiêu thứ. Rồi cứ như thế ngày này qua ngày khác, guồng quay ngày càng nhanh hơn. Ta mải miết chạy theo guồng quay đi học, đi làm rồi lại đi học, đi làm. Có những ngày, không kịp cả ăn cơm, vội bỏ vào miệng thứ gì đó qua loa rồi lại tức tốc chạy đi để kịp giờ vào làm. Thời gian để chăm sóc bản thân còn không có, chứ đừng nói đến chuyện tìm người nào đó để yêu đương.
Quanh đi quẩn lại chỉ còn mình ta cô đơn
Dù chỉ là những hình ảnh thoáng qua trên facebook nhưng cũng không khiến cho tôi cảm thấy chạnh lòng.
Những đứa bạn hình như mới lập gia đình được một thời gian, bẵng lại con nó đã lớn lắm rồi. Mỗi khi bình luận của tôi xuất hiện, chúng bạn đều bông đùa rằng chờ khi tôi kết hôn thì con chúng nó xách váy cho được rồi, nhanh nhanh về lấy chồng thôi, học nhiều quá là “ế” thiệt đó.
Nhìn người ta xúng xính váy cưới, tôi cũng nóng lòng lắm. Ai chẳng mong muốn trong cuộc đời mình tìm được một bến đỗ, có một tổ ấm gia đình hạnh phúc. Ai cũng muốn tình yêu của mình có một kết thúc đẹp.
Cái cảm giác dường như thế gian này còn lại mình ta cô đơn khiến tôi cũng lo lắng, bất an chứ. Cũng muốn tìm ai đó, yêu đương. Nhưng suy cho cùng tất cả hi sinh cũng là chuẩn bị cho một tương lai tốt đẹp hơn. Chỉ có thể trách một câu “duyên chưa tới”.
Nguồn: Tin nhanh Online
© 2024 | Thời báo ĐỨC