Trong suốt quãng thời gian học tập xa quê hương, nỗi nhớ nhà trở thành "căn bệnh" chung của tất cả dân du học. Nhưng liệu có ai trong số đó nghĩ rằng một ngày, mình sẽ rất nhớ “nơi xa xứ” đó, nơi mà chính bản thân đã chọn để gửi gắm một phần thời gian của tuổi trẻ, với bao hoài bão và ước mơ, nơi ghi dấu những trải nghiệm đầu tiên của cuộc sống tự lập, nơi mà thậm chí ở đó, chúng ta còn học được nhiều điều nằm ngoài cánh cổng đại học…
Sinh viên ai cũng vậy, khi ra trường hẳn những kỷ niệm về một thời ngồi trên giảng đường đại học cùng thầy cô và bạn bè không ai có thể quên được. Đối với các bạn học ở Việt Nam, những lần gặp mặt, họp lớp sau khi ra trường hay những chuyến đi thăm thầy cô giáo cũ vào các ngày lễ, Tết chắc chắn sẽ dễ dàng hơn so với những ai đã từng học ở nước ngoài.
Đối với chúng tớ, ngày nhận tấm bằng tốt nghiệp ra trường cũng là ngày mà sau đó không biết bao giờ mới có thể gặp lại thầy cô và những người bạn học. Tất cả kỷ niệm về những con người đáng kính, đáng mến đó trở thành một phần ký ức không thể tách rời của “mảnh đất xa quê”.
Gắn liền với nơi xa xứ ấy, còn là kỷ niệm về một tình bạn trong sáng, sẵn sàng giúp đỡ lẫn nhau khi gặp khó khăn nơi đất khách quê người của những du học sinh Việt. Ở nơi đó, chúng tớ đã gặp nhau, đã sống bên nhau và chia sẻ với nhau nụ cười cùng những giọt nước mắt, cùng nhau ước mơ về một ngày "Mình sẽ giỏi tiếng… gần bằng người bản địa" rồi "sẽ kiếm được tiền", sẽ "nhận bằng", sẽ "đi bất cứ đâu mình muốn"... Chúng tớ sống bằng những ước mơ nhỏ nhoi và buồn cười như thế, để tuổi trẻ trôi qua không hoài, không phí.
Mảnh đất xa quê ấy còn mang những kỷ niệm về cuộc sống tự lập, khi phải tự mình làm tất cả mọi thứ. Những va vấp, những khó khăn dần đúc kết thành những kinh nghiệm sống, từ đó khiến chúng ta trưởng thành, chín chắn và tự tin hơn. Những bài học nhỏ nhoi ấy chính là những chiếc vé giúp chúng ta dễ dàng quen với cuộc sống sau này.
“Khi ta đến chỉ là nơi đất ở Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn”
Thời gian sống và học tập ở nơi ấy tuy ngắn ngủi, những thứ mà chúng ta tưởng chừng như sẽ không bao giờ nghĩ tới. Đến khi xa rồi, ta mới cảm thấy không biết từ khi nào nó đã trở thành một phần ký ức trong cuộc đời của mình. Và những kỷ niệm đó sẽ mãi đọng lại dù cho thời gian có trôi qua bao lâu nữa cũng khó có thể phai nhạt.
Nguồn: Kenh14.vn
© 2024 | Thời báo ĐỨC