ảnh minh họa - vietnamnet
Tôi bắt đầu đi sàn nhảy, đi bar. Đối với những người bạn tôi, chuyện này bình thường như bao trò vui khác. Nhưng đối với tôi đó là một chuyện trọng đại của cuộc đời.
Tôi sang Anh theo học khóa đào tạo đại học tại một trường tư thục ở một thị trấn nhỏ phía nam nước Anh tên là Lewis. Cuộc sống ban đầu thật khó khăn và tưởng chừng không thể vượt qua được.
Thị trấn tôi ở thực sự rất nhỏ. Nếu bạn muốn đi hết thị trấn cũng chỉ mất khoảng 15 phút đi bộ, và cũng chỉ có một tuyến xe buýt duy nhất trong thị trấn. Ngày đầu đến trường tôi phải cố gắng rất nhiều mới có thể diễn đạt và hiểu được những gì những người ở trường nói. Cả tuần chẳng có việc gì ngoài việc đi đến trường rồi đi về nhà. Khác hẳn với cuộc sống nhộn nhịp, ồn ã ở Việt Nam. Và còn nỗi nhớ nhà, nhớ gia đình, bạn bè lúc nào cũng thường trực không nguôi.
Tôi hoang mang không tìm ra lối thoát. Sau khi sang Anh được 2 tuần tôi quay về Việt Nam. Gặp lại bố mẹ, gặp lại người thân, bạn bè tôi không thể tránh khỏi những ánh mắt thất vọng của mọi người. Chỉ duy nhất có một người an ủi và động viên tôi đó là mẹ. Mẹ cũng hiểu và thông cảm cho cảm xúc của tôi . Mẹ khuyên tôi ở lại và mẹ sẽ xin cho tôi vào học lại ở một trường cấp ba tốt trong thành phố. Nhưng dường như tôi không thể chịu được ánh mắt tràn trề thất vọng của bố và những người đã đặt hết niềm tin và hy vọng nơi tôi.
Vậy là tôi quyết định quay lại Anh, nhưng lần này tôi chuyển trường lên London với hy vọng cuộc sống ồn ã ở đây có thể làm tôi nguôi ngoai phần nào nỗi nhớ nhà của một cậu ấm như tôi. Vậy là lại một lần nữa bố mẹ đưa tôi ra sân bay với một hy vọng con trai mình sẽ vượt qua được những khó khăn đầu đời.
London, thủ đô cổ kính với những toà nhà cổ, những cây cầu nổi tiếng và một nét đặc trưng nữa đó là những chiếc xe buýt hai tầng đỏ chạy dọc ngang. Nơi đây tập trung đủ tất cả màu da từ tất cả những quốc gia trên thế giới. Tôi, một chàng trai 17 tuổi với một gánh hy vọng của tất cả mọi thành viên trong gia đình, lạ lẫm với nền văn hoá phương tây, lạ lẫm với cách sinh hoạt, những món ăn và trên hết đó là không thể giao tiếp bởi vốn ngoại ngữ ít ỏi của mình. Sau tất cả cố gắng tôi cũng nhập được học và bắt đầu khóa học ngoại ngữ của mình.
Ngày đầu tiên đến lớp, một cảm giác kỳ lạ trong tôi. Một tập thể với tất cả những màu da, sắc tộc đến từ khắp nơi trên thế giới. Tôi bỡ ngỡ, ngơ ngác nhưng thật may mắn trong lớp tiếng Anh đó có đến 4 người Việt Nam như tôi. Đó là một cảm xúc thật khó tả nhưng cũng chính là một cái bẫy chết người cho những ai muốn học tiếng Anh.
Suốt cả khoá học tôi chẳng nói chuyện với bất cứ một người nước ngoài nào, mọi vấn đề khó khăn tôi đều dùng chính ngôn ngữ mẹ đẻ của mình để trao đổi với những người bạn Việt Nam của mình. Sau cả một khoá học tôi nhận thấy trình độ ngoại ngữ của mình vẫn dậm chân tại chỗ. Buồn, chán nản tôi lại hoang mang không biết phải làm thế nào.
Qua một vài người bạn, tôi quen được vài du học sinh đã sống ở đây vài năm rồi. Tôi đến nhà họ chơi. Một cảm giác thật khác với ngôi nhà mà tôi đang sống. Tôi sống một mình và hàng ngày chỉ có việc duy nhất và lặp đi lặp lại đó là đi học về, đi mua đồ ăn, tối về học rồi lên mạng tìm kiếm những người bạn nói tiếng Việt như tôi. Nhưng ở đây là một cuộc sống hoàn toàn khác. 5 sinh viên Việt Nam sống cùng nhau trong một căn nhà tràn ngập tiếng cười và những cuộc chơi mà tôi chưa bao giờ được tham gia trước đó. Tôi nhanh chóng hoà nhập với mọi người và sau khi được một lời đề nghị tôi đã chuyển đến đó và bắt đầu một cuộc sống mới của mình. Tôi nói một cuộc sống mới bởi vì tôi đã thay đổi hoàn toàn con người và cách sống của mình.
Tôi hoà nhập rất nhanh, buổi tối thay vì học bài tôi ngồi đánh bài, xem phim hoặc chơi điện tử đến sáng. Tôi cảm thấy thực sự thoải mái với cuộc sống này. Những người bạn của tôi đều lớn hơn tôi vài tuổi.
Hầu hết trong số họ đều là du học sinh đến với Anh quốc như một đất nước thứ hai, người thì từng học ở Mỹ, người đã từng học ở Singapore, người thì học ở Trung Quốc. Họ xuất thân từ những gia đình giàu có trên khắp mọi miền của dải đất hình chữ S thân yêu.
Họ có xe hơi để đi lại và họ sống như một gia đình đoàn kết ở xứ sở sương mù này. Họ chơi cùng nhau, ăn uống cùng nhau. Nhưng không ai trong số họ nghĩ đến việc hoàn thành khoá học và quay trở về đất nước thân yêu của mình. Có những người đáng ra đã hoàn thành khoá học nhưng họ hiện vẫn dậm chân tại mức độ học ngoại ngữ. Nhưng tôi lại cảm thấy thoải mái khi có một cuộc sống như vậy.
Thời gian trôi qua thật nhanh, những buổi đi học của tôi ít dần. Cuộc sống của tôi trôi qua thật vô nghĩa, ngày nào cũng như ngày nào. Tôi thức đêm, sáng mới bắt đầu đi ngủ, rồi đến chiều dậy nấu cơm, đến tối thì tụ tập xem phim, đánh bài nhậu nhẹt. Cánh cửa giao tiếp với những văn hoá những kiến thức dần dần thu hẹp lại với tôi. Tôi chìm đắm trong những cuộc vui vô nghĩa.
Tôi bắt đầu cùng những người bạn đi sàn nhảy, đi bar. Đối với họ thực sự chuyện này hết sức bình thường và cũng như bao trò vui khác. Nhưng đối với tôi đó là một chuyện trọng đại của cuộc đời. Tôi đã đọc đã biết rất nhiều những câu chuyện nói về cuộc sống ở cái nơi mà khói thuốc, mùi rượu mạnh, mùi nước hoa và những ánh đèn quyện vào nhau đó. Tôi biết đó là một nơi mà mình không nên bước chân vào. Có bao nhiêu là cạm bẫy, bao nhiêu là trò vui giết người đang rình rập. Nhưng tôi tin vào bản thân và cũng tò mò muốn biết đó là thế giới như thế nào. Và thực sự có rất nhiều điều mà tôi chưa biết và thực sự chưa từng nghĩ đến.
Tôi cùng những người bạn đến một sàn nhảy do người Việt mở, có thể nói đó là một sàn nhảy nổi tiếng trong giới người Việt ở London. Đúng như những gì tôi được biết trước đó mùi khói thuốc, mùi rượu, mùi nước hoa đắt tiền và hơn hết đó là tiếng nhạc chát chúa đập mạnh vào tai tưởng chừng không chịu nổi.
Điều đầu tiên ấn tượng trong tôi đó là tất cả mọi người có mặt ở đây đều là người Viiệt, trừ những nhân viên phục vụ và bảo vệ. Tất cả mọi thành phần, tất cả mọi lứa tuổi đều có thể tìm thấy ở đây, du học sinh có, người lao động có, những đứa trẻ gốc Việt sinh ra va lớn lên tại Anh. Tất cả bọn họ tập trung chơi bời, nhảy nhót tạo thành một bức tranh thật ấn tượng trong mắt tôi.
Tôi giật mình trở về với tiếng nhạc chát chúa bởi cái vỗ vai của một người bạn hỏi tôi uống gì. Tôi không biết uống rượu, không biết hút thuốc và thực sự cũng không muốn thử những thứ đấy. Vậy nên tôi nói tôi muốn uống Coca. Bạn tôi quay lại nhìn tôi với ánh mắt lạ lùng rồi dí cho tôi một cốc Vodka Coke (rượu pha với Coca). Tôi cầm cốc rượu giả vờ uống rồi vội vàng nhổ ra ngoài. Tôi phải tỉnh táo để có thể làm chủ được bản thân ở cái nơi mà cạm bẫy đầy rẫy này.
Một lúc sau chúng tôi xuống sàn nhảy. Cả nhóm người Việt quây cụm lại, họ chuyền tay nhau điếu thuốc và sau này tôi biết đấy là cỏ (tài mà). Phải khó khăn lắm tôi mới có thể từ chối không phải đưa cái thứ đấy lên mồm. Được một lúc mọi người lại phân phát cho nhau một viên gì đó nhỏ nhỏ và qua kiến thức của tôi thì đó đích thị là thuốc lắc. Và đó là lần đầu tiên trong đời tôi được cầm cái thứ đó. Mọi người cùng bỏ cái thứ đó vào mồm rồi nuốt chửng. Tôi cũng vậy nhưng tôi bỏ thứ đó vào mồm rồi dùng lưỡi quấn chặt nó vào cái bã kẹo cao su tôi đang nhai rồi từ từ nhổ ra ngoài. Không ai phát hiện việc làm đó của tôi. Tôi nhảy cùng mọi người nhưng không quên để ý những biểu hiện của những người bạn của tôi. Họ bắt đầu thay đổi. Họ nhảy hăng hơn, mắt họ nhíu lại lờ đờ như nhưng con nghiện mà tôi đã được thấy trên TV. Tôi sợ, một cảm giác ớn lạnh ở sống lưng. Tôi đã và đang ở bên cạnh những cạm bẫy của cuộc đời.
Tôi tự nhủ bản thân mình phải rất tỉnh táo và có thể tránh được những cạm bẫy chết người đấy. Sau 7 tiếng nhảy nhót, lắc lư theo tiếng nhạc chúng tôi ra về. Một số người bạn của tôi những người mà vừa “cắn” thuốc và chưa hết tác dụng thì ở lại tiếp tục tham gia ca 2 (từ 6h sáng đến 10h sáng).
Tôi về nhà nằm suy ngẫm lại tất cả những thứ mà mình vừa tận mắt chứng kiến. Những thứ mà tôi chưa bao giờ hình dung ra. Thật sự rất kỳ lạ. Trí tò mò tiếp tục dẫn dắt tôi vào đó thêm nhiều lần nữa. Và vẫn như thế tôi dùng cách đó để tránh phải đưa cái viên thuốc nhỏ nhỏ đó vào dạ dầy của mình. Tôi không muốn thử cái cảm giác mà tôi đã nhìn thấy trên khuôn mặt những người bạn tôi. Tôi biết thêm được một loại thuốc nữa rất được ưa chuộng trong sàn, đó là “ke” một loại bột màu trắng như là bột phấn. Mọi người hít vào và sau đó sẽ có cảm giác bay bổng, ảo giác.
Nếu có thể nói về cuộc sống ở đây bằng hai từ thì từ duy nhất có thể diễn tả được toàn bộ điều đó là “thác loạn”. Tôi quen biết thêm được nhiều người. Đó là những du học sinh như tôi nhưng có lẽ họ khác tôi và bạn tôi ở một điều: họ vẫn đi học. Rồi đến những đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở đây.
Chúng thực sự có cách sống và cách nói chuyện khác hoàn toàn với những gì tôi tưởng tượng. Chúng mặc đồ giống như những người da đen thực sự: quần tụt, áo rộng thùng thình, quấn khăn, đội mũ hoặc có những kiểu tóc chẳng giống ai. Hầu hết đều dưới mười tám tuổi nhưng chúng có những ID (giấy tờ để chứng minh độ tuổi) giả để có thể vào được đây.
Chúng nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh và với giọng điệu da đen không thể nhầm lẫn vào đâu được. Hầu hết trong số chúng có thể nói được một chút tiếng Việt. Nhưng rất ít trong số đó có thể hiểu được tiếng Việt. Chúng thật sự lột xác khi vào đây. Con gái thì trang điểm lòe loẹt, quần áo ngổ ngáo. Con trai thì tóc tai chải chuốt, nước hoa thơm phức. Ít ai ngờ rằng chúng vẫn chỉ là những học sinh 16 – 17 tuổi.
Sau những cuộc vui như vậy chúng vẫn đến trường và có thể vẫn là con ngoan trò giỏi trong mắt cha mẹ những người mà hàng ngày hàng giờ phải vật lộn kiếm sống nơi đất khách quê người.
ĐHV
Nguồn: Thái Hải (SSDH)
© 2024 | Thời báo ĐỨC