Tôi và bạn trai hiện tại đã quen nhau được 9 năm kể từ khi chúng tôi 15 tuổi. Mọi thứ càng trở nên tuyệt vời hơn kể từ khi chúng tôi chuyển đến ở cùng nhau vào năm ngoái…ngoại trừ một vấn đề vụn vặt: Tôi thường xuyên cảm thấy dường như mình đang phải chăm sóc một cậu bé.
Dù chúng tôi có chia sẻ những công việc nhà (Tôi nấu ăn còn anh ấy thì rửa chén), Tôi lên thực đơn mọi bữa ăn, ghi nhớ ngày sinh nhật của những người quen, mua kem đánh răng khi hết và nếu tôi muốn anh ấy làm bất cứ việc gì – bất cứ việc gì theo đúng nghĩa đen – tôi đều phải nói với anh ấy.
Vòng suy nghĩ luẩn quẩn, việc lập kế hoạch và tổ chức cuộc sống gia đình được gọi là "gánh nặng tinh thần" hay "giày vò cảm xúc".
Đó dường như là một vấn đề về quyền phụ nữ khi nó có xu hướng rơi vào những người phụ nữ trong mối quan hệ với đàn ông và một số trong quan hệ với gia đình. Phụ nữ ngay từ khi còn trẻ đã được dạy phải luôn giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát, trong khi đó, đàn ông lại được nuôi dạy để tin rằng công việc nội trợ đơn giản không phải trách nhiệm của mình và thường xuyên tỏ ra là mình không có khả năng để không phải dây vào chúng.
Nếu cho số giờ tôi và bạn trai làm việc bằng nhau, tình trạng gánh nặng tinh thần này tạo ra một sự bất cân xứng đáng phẫn nộ giữa hai chúng tôi. Về nhà sau một ngày dài làm việc và nài nỉ anh ấy hãy thu dọn đống tất bẩn trên sàn nhà chắc chắn là điều không tốt cho sức khỏe tinh thần của tôi hay cho mối quan hệ của chúng tôi.
Đó dường như là một vấn đề về quyền phụ nữ khi nó có xu hướng rơi vào những người phụ nữ trong mối quan hệ với đàn ông và một số trong quan hệ với gia đình.
Sam Owen, chuyên gia về mối quan hệ nói rằng: "Phụ nữ thường phải làm nhiều hơn người bạn đời bởi họ mệt mỏi khi phải tranh cãi vấn đề bình đẳng và đôi khi chỉ muốn một ngôi nhà sạch sẽ gọn gàng và một cuộc sống yên bình…Lâu dần, điều này sẽ dẫn đến sự bực tức không mong muốn"
Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi có thể cảm thấy sự bực tức trong tôi đang lớn dần. Như thể anh ấy nghĩ rằng thời gian của anh ấy quý giá hơn của tôi. Vậy nên, trong nỗ lực cứu lấy mối quan hệ của mình (và cả sự tỉnh táo của bản thân), tôi đã quyết định giải phóng gánh nặng tinh thần trong 1 tuần. Không kế hoạch, không sắp xếp, không nhắc nhở và không công việc nhà trừ khi tôi được yêu cầu.
Nếu tôi làm "rơi" gánh nặng tinh thần này, liệu anh ấy có "đỡ" nó lên? Anh ấy là một người cứng rắn và đủ mạnh mẽ, tuy nhiên chỉ có duy nhất một cách để tìm ra câu trả lời…
THỬ THÁCH MỘT TUẦN
Thứ hai: Anh ấy xoay xở bằng những đồ ăn sẵn
Kết thúc ngày làm việc và như mọi lần anh ấy lại nhắn tin hỏi tôi bữa tối sẽ ăn gì. Tôi nhắn lại bằng một biểu tượng nhún vai và anh ấy đề xuất mua đồ ăn sẵn. Tôi nghĩ việc này có hơi thoái thác trách nhiệm nhưng khi anh ấy mua món tôi thích, tôi không thể phàn nàn gì thêm.
Nhưng khi anh ấy bóc từng lớp bao gói đồ ăn thay vì chọc thủng nó thì tôi nhận ra rằng nếu anh ấy thật sự không biết cách bỏ đồ ăn mua sẵn vào lò vi sóng thì có lẽ mình đã "chăm sóc" anh ấy quá lâu rồi. Tôi e rằng đây sẽ là một tuần dài.
Thứ ba: Mọi thứ trong nhà đều bẩn
Tối nay tôi không ăn ở nhà, còn anh ấy thì tự mua về pizza sau đó để đĩa bẩn và hộp bánh trên bàn. Tôi rất muốn nói anh ấy dọn sạch chúng nhưng chợt nhớ ra đây là một trải nghiệm vô cùng quan trọng và tôi phải chịu đựng điều này.
Tôi cũng cần phải giặt giũ vì không còn chiếc quần lót sạch nào, nhưng tôi lại giả như không để ý. Rõ ràng là tôi vẫn đang mang gánh nặng tinh thần nhưng tôi lại chẳng thể làm gì.
Thứ tư: Anh ấy giặt quần áo (đại loại thế)
Ơn trời cuối cùng anh ấy cũng cần phải giặt giũ và thậm chí còn mua thêm nước xả vải. Vấn đề duy nhất đó là kỹ năng treo đồ của anh ấy khi cố ném chúng lên giá phơi ở khoảng cách 1 mét và mong chúng sẽ hạ cánh.
Tôi cố gằn lại mong muốn được treo lại chúng, nhưng khi đi ngủ tôi lại không thể nào ngừng nghĩ về việc chúng trông sẽ nhắn nhúm như thế nào vào ngày mai. Có lẽ điều này cho thấy vấn đề tinh thần của tôi lớn hơn nhiều của anh ấy.
Thứ năm: Tôi đã phá luật
Đúng vậy, tôi phải làm thế. Khi thoáng thấy vết cắn bí ẩn trên lưng và thấy hoảng sợ khi nghĩ chúng tôi có thể đã bị rệp cắn, và bởi anh ấy về nhà sớm hơn tôi nên tôi đã hỏi anh ấy có thể thay mền được không. Đôi khi sức khỏe và sự an toàn là trên hết.
Anh ấy đề xuất nấu món chilli cho bữa tối – món duy nhất anh ấy có thể làm, nhưng lại lọ mọ gần 2 tiếng nên tôi lại phải vào bếp bởi tôi quá đói. Khi leo lên giường, tôi để ý thấy anh ấy lộn trái mền vậy nên tôi lại phải ngồi dậy để thay chúng. Ai cũng cần một ngày ăn gian đúng không?
Thứ sáu: Anh ấy quên đặt chuông báo thức
Hôm nay anh không đi làm vậy nên anh hẹn tôi cùng ăn trưa. Còn 1 tiếng nữa là đến giờ đã hẹn, vậy nên tôi nhắn cho anh ấy. Hóa ra, anh ấy quên đặt chuông báo thức. "Anh thường dậy theo tiếng báo thức của em", anh ấy đã nói như vậy.
Khi trở về nhà, tôi phải bước qua đống giấy vương khắp trên sàn nhà tắm nơi mà anh ấy quyết định sẽ làm một số thứ gọi là "sắp xếp" và rốt cuộc bỏ cuộc giữa chừng. Tôi kiềm chế không thốt ra điều ra điều gì. Tôi nghĩ đến việc kết thúc mối quan hệ này nhưng khi anh ấy đưa cho tôi chocolate, mọi thứ lại trở về như ban đầu.
Thứ bảy: Hết giấy vệ sinh
Tôi để ý thấy nhà đã hết giấy vệ sinh và chỉ gợi chuyện với anh ấy (Tất nhiên tôi không yêu cầu vì nó sẽ phá luật chơi). Và cuộc đối thoại diễn ra như thế này:
Anh ấy: Anh sẽ mua thêm khi chúng ta còn cái cuối cùng
Tôi: Nhưng chúng ta đang dùng cuộn cuối cùng rồi…ý anh có phải miếng giấy cuối cùng?
Anh ấy: Ừ
Tôi: Nhưng sẽ thế nào nếu miếng giấy cuối cùng lại được dùng vào nửa đêm?
Anh ấy: Anh không đi vệ sinh vào lúc nửa đêm
Tôi nhận ra đây chính là sự khác biệt giữa chúng tôi. Trong khi tôi luôn nghĩ về hai đứa thì anh lại chỉ nghỉ về bản thân mình. Và thật không may, tôi phải đi vệ sinh lúc nửa đêm và có hơi say chếnh choáng.
Chủ nhật: tôi thật sự giận dữ
Tôi thật sự, thật sự cần thêm giấy vệ sinh và thứ gì đó liên quan đến cua hay thịt để xoa dịu sự khó chịu do cơn say nhưng anh ấy lại đang ngủ ngon lành và làm ngơ mọi cú huých tay của tôi. Nếu ngược lại, anh ấy phải chịu đựng trong yên lặng cho tới lúc nữ thần lập kế hoạch bữa ăn, gánh nặng tinh thần (chính là tôi) thức giấc khỏi cơn ngủ mê để sắp xếp mọi thứ.
Nhưng tôi lại chẳng có ý chí kiên cường để đợi anh ấy, vậy nên tôi đi tới cửa hàng và mua cho anh ấy một bữa ăn sẵn khi thức dậy và một lốc giấy vệ sinh để trong nhà tắm. Tôi vô cùng buồn khi thừa nhận rằng tôi không thể tiếp tục đến hết tuần.
TÔI ĐÃ HỌC ĐƯỢC GÌ?
Dù theo đánh giá của bạn trai tôi rằng đây là một tuần thành công (Chúng tôi đã sống sót, phải vậy không nhỉ) thì rõ ràng khi tôi gần như thả được gánh nặng tinh thần thì lại không có ai đỡ nó.
Vấn đề ở chỗ, anh ấy không quan tâm việc mọi thứ trong nhà đã hết hay việc phải ăn đại một thứ gì đó cho bữa tối. Người duy nhất chịu đựng chính là tôi. Anh ấy là người mà tôi thích trên thế giới này nhưng "Tôi thật sự lo lắng cho tương lai sống chung sau này khi anh ấy không thể chia sẻ cùng tôi sự giày vò về cảm xúc "
"Tôi thật sự lo lắng cho tương lai sống chung sau này khi anh ấy không thể chia sẻ cùng tôi sự giày vò về cảm xúc"
Tôi sẽ phải chiến đấu cho sự cân đối công việc nhà cửa để chúng tôi có thể sống hạnh phúc với nhau sau này. Anh ấy cần phải học lại mọi thứ anh đã được dạy để hiểu về "vai trò" người đàn ông của mình.
Giờ thì tôi sẽ tiếp tục đưa ra trước mặt anh ấy những bài giảng về quyền phụ nữ và giải thích cho anh ấy hiểu rằng tôi cảm thấy vui như thế nào khi anh ấy đỡ đần tôi việc nhà trong hy vọng rằng cuối cùng chúng tôi có thể cùng nhau, tay trong tay, mang gánh nặng tinh thần.
cafebiz
© 2024 | Thời báo ĐỨC