Trưa hôm qua đi kiếm món gì ăn, nghe bảo bên quận 10 có quán bún bò ngon liền nhắn Grab chở đi. Tui thường ngại đặt xe gắn máy vì ngồi sau người ta lái cũng hơi ớn.
Gặp người chạy đàng hoàng đỡ lo. Gặp tay nào chạy ẩu ngồi muốn són đái. Gọi taxi hơi lâu đành đặt Grab gắn máy. Kệ, hên xui.
Hỏi thu nhập, hỏi chạy cả ngày hay một buổi. Hỏi còn đi học không?
Cậu ấy kể là cha mẹ mất sớm, quê ở Trà Vinh,chỉ học hết lớp năm, nghèo quá nên không tiếp tục được đi học. Hơn nữa vì ở với chú thím, bị đánh đập, hắt hủi nên bỏ quê lên Sài Gòn. Lúc trước làm thuê cho mấy cơ sở sản xuất và mấy quán ăn. Cũng bị hành hạ dữ lắm.
Gom góp, để dành mua được chiếc xe gắn máy này chạy Grab,
chịu khó cày cũng đủ ăn và thuê nhà trọ. Hỏi có vợ con gì chưa?
Chưa chú ơi, còn nghèo quá nên chưa dám, gắng ky cóp để dành về vùng xa xa mua miếng đất nho nhỏ, trồng rau, nuôi gà. Lúc đó mới nghĩ đến chuyện lập gia đình chứ bon chen ở chốn phồn hoa khó sống quá.
Dù sao con cũng là cốt nhà quê mà chú. Nghe nói thấy thương! Ừ trở về quê với ruộng vườn cũng là một con đường hợp lý. Nhưng mà khó đó nghe.
Chuyến về cũng đặt Grab, lái xe là một cậu nhỏ con, đeo kính cận.
Cũng lại tám chuyện. Cháu ấy kể đã học xong Đại học Luật. Quê ở vùng Ninh Thuận. Xuất thân nhà nghèo nên suốt mấy năm đi học, gia đình phải bán mảnh ruộng, con trâu gởi tiền vô Sài Gòn cho con học hành.
Cậu ấy cũng kể thời sinh viên cũng đi làm thêm ở mấy quán cà phê, quán phở, cũng có thời đi phát tờ rơi để kiếm chút thêm vào vì tiền gia đình gởi chỉ đủ trả tiền học và nhà trọ.
Ra trường không kiếm được việc làm, đành chạy Grab kiếm sống. Không dám kể thật với gia đình sợ cha mẹ buồn, cũng ít khi dám về quê vì nói dối đã đi làm, có thu nhập thường xuyên. Hàng tháng, ăn tiêu tiện tặn, cũng gởi về gia đình được ba triệu.
Cũng sống được qua ngày nhưng không biết tương lai về đâu. Bốn năm Đại học, tốn kém tiền cha mẹ, những số tiền chắt chịu bán ruộng, bán trâu mới có được. Đâu ngờ cầm mảnh bằng lại chạy Grab kiếm sống. Buồn lắm! Sợ cha mẹ ở quê biết chuyện lại buồn hơn. Nghe cũng thương lắm!
Một buổi trưa nghe hai hoàn cảnh. Cũng thấy xót xa.
Nghĩ dù sao mấy đứa con trai của tui tuy chẳng là cái đinh gì trong xã hội này nhưng cũng nhàn nhã hơn nhiều người trẻ tuổi đang phải gian nan kiếm sống hàng ngày suốt mấy nẻo đường bụi bặm, nắng mưa.
Có lẽ cuộc đời mỗi người mỗi số phận.
Lúc trẻ tui không tin, giờ có tuổi mới thấy đúng. Mà có thật là tại số phận không? Hay là vì một cái gì khác mà chẳng ai dám nói. Tui cũng im lặng vì sợ.
Đỗ Duy Ngọc
© 2024 | Thời báo ĐỨC