Cha mẹ nuôi con không phải vì mục đích lấy con cái để “dưỡng già”.
Cha mẹ cứ chăm sóc, lo lắng cho con cái được ăn học đầy đủ, đúng trách nhiệm và nghĩa vụ. Đến khi về hưu thì phải nghĩ đến bản thân và chủ động cho hậu sự của mình. Chúng ta cần tiết kiệm tài chính, và có thể chia sẻ cho các con nếu dư dả, còn không thì nhất định phải có vốn để dưỡng già phòng thân.
Kỳ thực, cha mẹ cứ nghĩ rằng hết lòng vì con thì con cái sẽ hiếu thảo chăm sóc bố mẹ lúc bố mẹ ốm đau nhưng nước mắt chảy xuôi là đạo lý. Bố mẹ luôn nghĩ và thương cho con cái. Các con phải đi làm kiếm tiền, phải phấn đấu cho bản thân. Nếu mình chẳng may ốm đau nhẹ thì việc con cái chăm sóc cũng không sao.
Tuy nhiên, nếu mình ốm đau liệt giường hàng năm trời thì có phải mình là gánh nặng cho con cái không? Con cái thuê người chăm sóc thì áy náy, mà tự chăm sóc thì sinh hoạt đảo lộn, công việc làm ăn bê trễ, và không khí gia đình cũng u ám.
Vậy nên, tôi sẽ lập hội bạn già để nương tựa nhau, không phiền con cháu
Mặc dù chưa đến tuổi nghỉ hưu nhưng tôi sẽ tiết kiệm tiền để có điều kiện vào nhà dưỡng lão tầm trung, trong đó mình có bạn để trò chuyện, có người chăm sóc mình lúc ốm đau. Con cái rảnh rỗi thì vào thăm bố mẹ, còn bố mẹ khỏe thỉnh thoảng về thăm con cháu.
Hai vợ chồng tôi năm nay đã hơn 50 tuổi, sắp đến tuổi về hưu nhưng không muốn sống cùng các con khi về già. Tuần trước, tôi có đọc một bài báo, trong đó viết rằng 7 cô bạn thân góp tiền để cùng nhau sống, quả thật tôi rất tâm đắc vì đây chính là ý tưởng của tôi bấy lâu nay.
Mấy hôm trước, tôi và chồng đi xem một bộ phim đang chiếu ngoài rạp, bộ phim nói về cuộc sống của một đôi cha mẹ già, rất khổ sở, tôi càng có mong muốn thực hiện ý tưởng này. Tôi nhận ra người già là một trở ngại.
Nếu như con cháu biết điều, có hiếu thì tốt. Nếu không, cuộc sống gia đình sẽ rất căng thẳng. Chúng tôi lại có tới hai người con trai. Dâu thảo thì mừng, nhưng nhiều cô gái hiện đại bây giờ không hiền lắm. Sau ngần ấy năm làm việc, chúng tôi cũng có được một số tài sản tích góp được.
Tôi dự định bàn với chồng là chia đều tài sản cho hai đứa con, mỗi đứa một ít để có vốn tạo dựng sự nghiệp. Hai vợ chồng tôi dành lại một phần để sống lúc già. Cô bạn thân của tôi lập gia đình bao nhiêu năm mà chưa có con.
Thế nên tôi muốn rủ hai vợ chồng bạn ở chung luôn cho tiện. Người già cần nhất là bạn bè để trò chuyện nếu không sẽ buồn. Chúng tôi sẽ lập kế hoạch đi du lịch với nhau. Nếu trong trường hợp bạn không đồng ý thì vợ chồng tôi sẽ mua nhà riêng để sống, nếu già thêm chút nữa sẽ vào viện dưỡng lão ở.
Thực ra, tôi chẳng trách con cháu bất hiếu nếu tôi vào trại dưỡng lão sống tuổi già. Hơn nữa, tôi cũng chẳng sợ người ngoài gièm pha. Cuộc sống của tôi thì tôi phải lo thế nào cho thuận tiện nhất.
Xã hội ngày càng hiện đại hơn, cuộc sống vì thế mà ngày càng chất lượng, tôi thấy mình có nghĩa vụ không những chăm lo cho con cái đến lúc trưởng thành, mà còn phải để chúng tự do, sống thoải mái cuộc sống mà chúng mong muốn.
© 2024 | Thời báo ĐỨC