Mẹ Teresa có bài phát biểu đi vào lịch sử tại Lễ điểm tâm cầu nguyện toàn quốc ngày 3/2/1994.
Đứng giữa nước Mỹ, phía dưới là 3.000 khán giả, trong đó có gia đình Tổng thống Mỹ Bill Clinton, các đại biểu quốc hội Mỹ và các nhà lãnh đạo trên toàn thế giới, Mẹ Teresa kêu gọi mỗi con người đều nên “cho đi”, đặc biệt là với những người yếu thế, bắt đầu từ ngay trong chính gia đình mình.
Dưới đây là trích đăng bài phát biểu của Mẹ Teresa vào ngày 3/2/1994 tại Lễ Điểm tâm cầu nguyện toàn quốc (National Prayer Breakfast) diễn ra ở Washington DC.
Mẹ Teresa là một nữ tu và là nhà truyền giáo Công giáo Rôma người Ấn Độ gốc Albania.
Những người nghèo về vật chất vẫn có thể là những người rất tuyệt vời. Một buổi tối, chúng tôi đi ra ngoài và đón 4 người trên đường phố về nhà. Một trong số họ đang trong tình trạng khủng khiếp nhất. Tôi đã nói với các nữ tu: “Các chị em hãy chăm sóc 3 người kia, tôi sẽ chăm sóc người này”. Tôi đã chăm sóc cô ấy bằng tất cả tình yêu của tôi. Tôi đặt cô ấy lên giường, và tôi thấy một nụ cười rất đẹp xuất hiện trên khuôn mặt của cô ấy”.
Cô ấy nắm lấy tay tôi và nói một từ duy nhất: “Cảm ơn” rồi cô ấy chết.
Tôi không thể không xem lại lương tâm của mình trước cô ấy. Tôi tự hỏi: “Mình sẽ nói gì nếu ở vị trí của cô ấy?” Và câu trả lời của tôi rất đơn giản. Tôi sẽ cố gắng thu hút sự chú ý đến chính bản thân tôi. Tôi sẽ nói: “Tôi đang đói, tôi đang hấp hối, tôi lạnh, tôi đau đớn”, hoặc một cái gì đó tương tự. Nhưng cô ấy đã cho tôi nhiều hơn thế - cô ấy đã cho tôi thấy sự biết ơn của cô ấy. Và cô đã chết với một nụ cười trên khuôn mặt.
Sau đó, chúng tôi đón về một người đàn ông sống trong ống cống. Anh ta bị sâu bọ ăn mòn da thịt đến một nửa. Khi được chúng tôi đưa về nhà, anh ấy chỉ nói: “Tôi đã sống như một con vật trên đường phố, nhưng tôi sắp chết như một thiên thần, được yêu thương và chăm sóc”.
Sau khi chúng tôi bắt sâu ra khỏi cơ thể của anh ta, tất cả những gì anh ta nói, với một nụ cười lớn, là: “Sơ ơi, tôi sẽ về nhà với Đức Chúa Trời” và anh ta chết. Thật tuyệt vời khi nhìn thấy sự vĩ đại của người đàn ông đó - một người có thể nói như vậy mà không đổ lỗi cho bất cứ ai, cũng không so sánh với bất cứ điều gì. Như một thiên thần - những người giàu có về mặt tinh thần có thể vĩ đại ngay cả khi họ nghèo về vật chất.
Năm 1979, bà được trao Giải Nobel Hòa bình nhờ những đóng góp trong các hoạt động nhân đạo.
Có quá nhiều hận thù, quá nhiều đau khổ và bằng lời cầu nguyện của mình, với đức hy sinh của mình, chúng ta hãy bắt đầu từ gia đình mình.
Tôi muốn các bạn hãy đi tìm những kẻ “nghèo khó” ngay tại nơi đây, ngay trong ngôi nhà của bạn. Hãy trở thành “tin lành” với người thân của mình trước. Và hãy tìm những người hàng xóm xung quanh. Bạn có biết họ là ai không?
Tôi đã chứng kiến một câu chuyện tuyệt vời về tình yêu của những người hàng xóm với một gia đình Ấn Độ giáo. Một người đàn ông đến nhà chúng tôi và nói: “Mẹ Teresa, có một gia đình đã không có gì ăn trong một thời gian dài. Hãy làm điều gì đó”. Nghe thấy vậy, tôi đã mang một ít gạo đến đó ngay lập tức. Tôi thấy những đứa trẻ - đôi mắt chúng sáng lên vì đói. Tôi không biết các bạn đã bao giờ thấy người đói hay chưa. Nhưng tôi thấy điều đó thường xuyên. Người mẹ trong gia đình đã cầm lấy túi gạo và đi ra ngoài. Khi cô ấy quay trở lại, tôi hỏi cô ấy: “Cô đã đi đâu vậy? Cô đã làm gì?”. Cô ấy cho tôi một câu trả lời rất đơn giản: “Họ cũng đang đói”. Họ là ai? Họ là một gia đình Hồi giáo mà cô ấy quen. Tôi không mang thêm gạo đến vào tối hôm đó vì tôi muốn họ, những người Ấn giáo và Hồi giáo, cùng nhau tận hưởng niềm vui của sự sẻ chia.
Giống như ví dụ về gia đình này, Chúa sẽ không bao giờ quên chúng ta và luôn có điều gì đó mà bạn và tôi có thể làm được. Chúng ta có thể giữ niềm vui về tình yêu của Chúa trong trái tim mình, và chia sẻ niềm vui đó với những người mà chúng ta gặp gỡ.
Chúng ta hãy đảm bảo một điều rằng - không có đứa trẻ nào không được cần đến, không được yêu thương, không được chăm sóc, hay bị giết chết và vứt bỏ. Hãy cho đi với một nụ cười ngay cả khi phải chịu tổn hại.
Bởi vì tôi đã nói quá nhiều về việc cho đi với một nụ cười, tôi muốn kể một câu chuyện. Có lần, một giáo sư từ Mỹ hỏi tôi: “Bà đã kết hôn chưa?”. Tôi đã trả lời: “Rồi, và tôi luôn nhận thấy đôi khi rất khó để cười với người đồng hành của mình, đó là Chúa Giê-su bởi vì đôi khi Ngài có yêu cầu rất cao”. Điều đó thực sự có chút gì đó đúng.
Một trong những yêu cầu cao nhất đối với tôi là đi khắp nơi và đứng trước công chúng. Tôi đã nói với Chúa rằng nếu tôi không được lên thiên đường vì bất cứ lý do nào, tôi sẽ lên thiên đường nhờ tất cả những lần di chuyển và những lần xuất hiện trước công chúng, bởi vì điều đó đã thanh tẩy tôi, khiến tôi phải hy sinh và khiến tôi sẵn sàng lên thiên đường.
Nếu chúng ta nhớ rằng Chúa yêu thương chúng ta, và rằng chúng ta có thể yêu thương người khác như Ngài đã yêu chúng ta, thì nước Mỹ sẽ trở thành chỉ dấu cho hòa bình của thế giới.
Từ nơi đây, chỉ dấu của việc chăm sóc cho những người yếu thế nhất trong những người yếu thế - những đứa trẻ không được sinh ra - sẽ lan toả ra khắp thế giới. Nếu các bạn là một ngọn lửa rực cháy cho công lý và hòa bình trên thế giới, thì các bạn sẽ làm đúng với những gì những người sáng lập đất nước này đã đấu tranh vì nó. Chúa ban phước lành cho các bạn!
Mẹ Teresa, tới từ Calcutta
Ngày 3/2/1994
Nguyễn Thảo (Theo William J.Clinton Presidential Library)
Nguồn: Vietnamnet.vn
© 2024 | Thời báo ĐỨC