Tại một thiền quán trên đỉnh núi cao, cách khá xa thị trấn có một lão hòa thượng ẩn tu. Ông rất ít khi thu nhận đệ tử, chỉ nhận một tiểu hòa thượng bị cha mẹ bỏ rơi dưới chân núi từ lúc mới sinh ra.
Một hôm, lão hòa thượng quan sát thấy tiểu hòa thượng đang ngồi trầm tư, dường như suy nghĩ mông lung về một điều gì đó. Lão hòa thượng cất tiếng hỏi: “Con đang lo nghĩ điều gì mà nhìn vẻ mặt bất an như vậy?”.
Tiểu hoà thượng liền thưa: “Sư phụ, con đang nghĩ không biết con người sợ nhất điều gì vậy?”. “Con cho đó là điều gì?”, lão hoà thượng vừa cười vừa hỏi lại đệ tử.
– Sự cô đơn phải không ạ?
– Không đúng.
– Vậy thì là sự hiểu nhầm.
– Cũng không đúng.
– Tuyệt vọng.
– Chưa đúng.
Cứ như vậy, tiểu hoà thượng đưa ra hơn chục đáp án, nhưng lão hoà thượng đều chỉ lắc đầu. “Vậy thưa thầy đó là điều gì ạ?”, tiểu hoà thượng nóng lòng muốn biết đáp án. Lão hoà thượng từ tốn đáp: “Đó chính là bản thân con!”.
“Bản thân con?“, tiểu hoà thượng ngẩng đầu, mở to mắt dường như đã minh bạch ra điều gì đó, nhưng lại mơ hồ như không hiểu chuyện gì, nhìn sư phụ mong được điểm hoá.
Kẻ thù lớn nhất của con người không phải là người khác, mà chính là bản thân mình. (Ảnh: vi.wikipedia.org)
Lão hoà thượng cười đáp: “Kỳ thực tất cả những gì con vừa nói, cô đơn, hiểu nhầm, tuyệt vọng… tất cả đều là sự phản ánh thế giới nội tâm của con, đều là cảm giác trong lòng con. Con tự nói với chính mình: Những điều này thật đáng sợ, mình không thể chịu đựng được, như vậy chính là con đang thực sự sợ. Đồng thời, giả sử nói với bản thân mình: Không có gì đáng sợ cả, chỉ cần đối diện với nó một cách tích cực, mình sẽ chiến thắng tất cả. Vậy thì sẽ chẳng có gì đáng sợ nữa cả, hà tất phải khổ sở chấp nhất vào những huyễn tượng đó? Một người mà ngay cả bản thân mình cũng không sợ, vậy thì còn có điều gì đáng sợ hơn nữa? Cho nên, điều khiến con người sợ nhất không phải là những suy nghĩ kia mà là chính là bản thân mình”.
Tiểu hoà thượng nghe xong bừng ngộ. Hoá ra, tâm tịnh mưa cũng ngừng, tâm khởi thì bão bùng ùa đến.
Có lẽ chúng ta không thể cải biến kiếp nhân sinh, nhưng tối thiểu có thể cải biến nhân sinh quan của mình.
Có lẽ chúng ta không thể cải biến được hướng đi, nhưng tối thiểu có thể cải đổi được cánh buồm.
Có lẽ chúng ta không thể cải biến được những việc xung quanh, nhưng tối thiểu có thể cải biến được tâm thái của chính mình.
Kẻ thù lớn nhất của con người không phải là người khác, mà chính là bản thân mình. Chúng ta thường sợ hãi những điều chưa từng thực sự đối diện chúng. Nỗi sợ hãi ấy hình thành rồi bị thổi phồng lên chỉ thông qua tưởng tượng, qua sự ám ảnh nội tâm của mình mà thôi.
Khi Franklin D. Roosevelt nói rằng: “Nỗi sợ duy nhất mà chúng ta cần lo sợ chính là sợ chính nó”, có thể thấy nỗi sợ hãi mơ hồ đã khiến nhiều người chìm trong u tối. Ví như có rất nhiều người sợ ma quỷ, nhưng có một điều là những ma quỷ đó đều là tự bản thân họ suy nghĩ sinh ra.
Đánh bại chúng ta thường không phải là người khác, cũng chẳng phải hoàn cảnh, mà là trái tim mềm yếu của chính mình. Khi bạn tự mình vượt qua được bóng tối của sự sợ hãi, cả một bầu trời cơ hội mới sẽ mở rộng cửa chào đón bạn.
Nguồn: Dkn.tv
© 2024 | Thời báo ĐỨC