Phải có đất để triển khai ở nơi đẹp đẽ, sơn thủy hữu tình, xa trung tâm quyền lực để tránh được kiểm soát. Muốn có đất thì phải có chính quyền. Chủ tịch huyện/quận cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, làm công tác giải phóng mặt bằng.
Trước khi làm họ phải đút quan tỉnh. Nhưng vì đất lấy hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn héc ta thì động đến thiên đình nên họ phải có bảo kê từ thiên đình. Lại phải chạy mới xuôi.
Có đất rồi thì phải khởi lên chuyện xây chùa. Bấy giờ sẽ phải mua bằng được các ông sư chức sắc thì mới tạo được uy. Vị chức sắc này phải xuất hiện với các lãnh đạo cao cấp bằng hình thức đến thăm, đến lễ... Chụp ảnh phóng to treo khắp nơi.
Có đất, có bảo kê, có thầy thì phải triển khai dự án. TIỀN đâu ra? Không thể lấy ngân sách được. Lúc ấy các đại gia mặt bự xuất hiện, có khi thì lặng lẽ, có khi thì phô trương. Hàng ngàn tỷ rót vào để làm hạ tầng, xây cất, mua sắm, truyền thông, PR, tung tin đồn,xác lập kỷ lục, chèo kéo....
Thế là từ đó sự u mê của người dân trở thành bữa tiệc của Đại gia - Thầy chùa - Quan chức.
Và...Không một kẻ nào dám kiểm tra các nguồn thu của các chùa này.
Đó là 3 thế lực tạo ra THẾ CHÂN VẠC, quặp chặt con mồi là DÂN. Chúng cứ thế moi tiền và móc tim óc của dân. Cái này tôi đã phát biểu với RFA từ cách đây dăm bảy năm trước rồi.
Ts Nguyễn Xuân Diện
© 2024 | Thời báo ĐỨC