Sau một thời gian được trực tiếp lái ôtô tôi đã thấm thía nhiều hơn tình trạng giao thông nước nhà.
Tôi thấy rất nhiều người đi trên đường như thể chỉ có một mình họ vậy.
Thường là quan sát không kỹ khi sang đường hoặc chuyển hướng, nhìn phía trước mà quên mất phía sau vẫn còn xe, dẫn đến nhưng pha đạp phanh cháy đường. Những người này không những coi thường tính mạng của bản thân mà còn coi thường tính mạng người khác nữa.
Xe máy và ôtô thì thường xuyên đi vào làn của nhau, và kiểu “điền vào chỗ trống” trở thành kiểu giao thông bản sắc. Thấy xe phía trước có khoảng trống là xin vượt hoặc lách bằng được để chen vào.
Dừng đèn đỏ khi còn 2-3 giây thì người phía trước đã bắt đầu đi rồi, xe chờ đúng tín hiệu đèn thì bị các xe phía sau nhất là xe khách và xe bus bấm còi giục giã inh ỏi.
Hoặc khi đèn đỏ đã bật 2-3 giây nhiều xe vẫn cố vượt qua, chắc họ thấy những xe phía bên kia chưa đi tới nếu để khoảng trống đó mà không ai dùng thì lãng phí hay sao đó.
Tôi không biết hiệu quả công việc của những người khi đi đường cứ cố vượt lên, cố tranh thủ từng giây đó sẽ như thế nào.
Tôi chứng kiến rất nhiều người khi đến văn phòng, công xưởng, công trường thì làm việc rất chậm nhưng đi đường họ lại rất nhanh, rất tranh thủ. Những người này khi làm việc hay thích nghỉ giải lao, gặp việc khó thì ít chịu tìm tòi suy nghĩ để giải quyết hay cải tiến.
Có thể gặp những người sẵn sàng dành hàng tiếng đồng hồ để chém gió, hứa hẹn với nhau đủ điều tại những quán cafe, trà đá, bia hơi.
Giá mà lúc đi đường họ cũng bình tĩnh, chậm rãi như lúc ngồi giải lao chém gió, hoặc trong công việc họ cũng nhanh lẹ như lúc đi đường thì tốt đẹp biết mấy.
vnexpress.net
© 2024 | Thời báo ĐỨC