Ảnh minh họa. (Nguồn: internet)
Thật chẳng dễ dàng gì khi nhìn thấy bố mẹ mình lo lắng cho chuyện chồng con của bản thân. Khi 'đến tuổi cưới chồng' - cái tuổi mà xã hội quy định là cứ trước 30 là phải lập gia đình thì dường như áp lực ngày càng tăng lên.
Thế nhưng bên cạnh sự khó chịu khi thiên hạ hỏi con, cười con, bảo con ế quá, bảo con khó tính, kén chọn, thì đôi lần thở dài của bố mẹ khi nhìn đứa con gái lớn còn 'lông bông' cũng khiến con nặng lòng.
Con biết trong khi bạn bè đến tuổi con đều đã gả chồng, gả vợ, bố mẹ các bạn có cháu bồng cháu bế thì bố mẹ nhiều khi vẫn lo cho đứa con lớn xác nhưng tính tình vẫn trẻ con này. Sau nhiều lần mẹ hỏi han 'bao giờ lấy chồng', với tần suất liên tục, và cuối cùng con cũng phản ứng lại với sự bực mình, con biết điều ấy là sai, nhưng xin mẹ hãy để cho con được 'thở' một cách bình thường và tự quyết định chuyện hôn nhân của mình.
Con cũng rất muốn được như bạn bè, tìm được một người yêu thương mình thật lòng và muốn gắn bó với người ấy cả đời, thế mà dường như thần tình yêu chưa bắn cho con một mũi tên nào cả, cũng chưa có lấy một 'tín hiệu' từ người đàn ông của đời mình. Có tìm cũng không được, chi bằng cứ thảnh thơi mà hưởng thụ cuộc đời một cách vui vẻ nhất, được không bố mẹ?
Con không sợ độc thân, chỉ sợ lấy nhầm chồng.
Kể từ khi con bày tỏ quan điểm này, có lẽ bố mẹ đã hiểu và thông cảm hơn cho đứa con gái hai mấy tuổi. Con biết bố mẹ luôn muốn con sống hạnh phúc, và với con bây giờ, được sống theo cách mình muốn đã là hạnh phúc rồi. Con có một công việc yêu thích, đủ để hứng khởi làm việc từ tám giờ ba mươi sáng đến năm rưỡi chiều.
Con có đủ kinh tế để có thể đủ ăn trong ba tháng nếu thất nghiệp - điều mà con vẫn thường đùa mẹ như thế nếu con không lấy được chồng.
Con có đủ đam mê, đủ vui tươi, đủ nhiệt huyết của thanh xuân này. Và con nghĩ, tuổi trẻ của con sẽ không đong đếm bằng chuyện lấy chồng, không đong đếm bằng việc kết hôn 'đúng - lứa - tuổi' mà mọi người vẫn thường bảo nhau.
Có đôi lúc con cũng cô đơn lắm. Có đôi lúc con cũng yếu đuối, chỉ muốn chạy về nhà ngay mà khóc lóc với bố mẹ, rằng cuộc sống ngoài kia áp lực quá, nhưng rồi con cũng chỉ trốn trong phòng và khóc một mình.
Có đôi lúc con cũng muốn có một bờ vai để nương tựa, thật chẳng dễ dàng gì khi phải bươn chải một mình ở thành phố đông đúc này, nhưng chưa gặp được người phù hợp thì con nghĩ rằng mình không nên vội.
Ảnh minh họa
Con học cách yêu thương bản thân, như cách mà bố mẹ đã dạy con từ thuở bé. Con đọc nhiều hơn, học nhiều hơn vào những lúc rảnh rỗi, để có thể tự tin, yêu đời, có 'khí chất'. Cuộc đời dài rộng thế, con không tin con không gặp được người ấy. Chỉ là, con mong bố mẹ cho con thêm thời gian, và con mong sẽ không phải nghe tiếng thở dài của bố mẹ nữa.
Thà lấy muộn còn hơn lấy nhầm. Con sẽ không vội cưới chỉ vì sợ ế, cũng không vội cưới chỉ vì cho bằng bạn bằng bè, vì thiên hạ cưới hết rồi. Thật kỳ lạ là người ta đang sống trong một thế kỷ hiện đại, nhưng lại đong đo hạnh phúc bằng việc kết hôn vội vàng.
Con nghĩ rằng chồng con giờ vẫn đang đợi con, như con đợi anh ấy. Con biết rằng bố mẹ vẫn sẽ bao dung, che chở cho đứa con gái cứng đầu này, ngay cả khi con không 'đạt tiến độ' như bố mẹ mong đợi.
Con chỉ muốn nói với bố mẹ rằng, rồi con nhất định sẽ hạnh phúc và sẽ gặp được một người dành riêng cho con.
Lấy chồng muộn cũng là điều may mắn, để con sẵn sàng hơn, bố mẹ nhỉ!
Dung Nhi
Nguồn: baodatviet.vn
© 2024 | Thời báo ĐỨC