Vợ chồng tôi lấy ai ngnhau cũng gần 15 năm, đã có hai mặt con, thế mà chỉ vì người đàn bà khác, anh nhẫn tâm từ bỏ mẹ con tôi để lại cho tôi một người mất hết sức lao động cùng hai người con đang tuổi ăn học và một đống nợ nần
Hơn một năm trước, tôi bị tai nạn lao động phải cắt bỏ một bên chân, từ đó tôi cũng nghỉ việc và hưởng chế độ lao động, với số tiền ít ỏi. Từ ngày tôi bị tai nạn, mọi gánh nặng kinh tế đổ lên vai chồng tôi, khó khăn lại chồng chất khó khăn. Bản thân tôi cũng tự cố gắng làm những công việc đơn giản để kiếm thêm thu nhập, tôi tính mua ít rau củ về bán ở trước cửa nhà
Cũng từ ngày bị tai nạn, mọi sinh hoạt đều khó khăn, ngay cả trong chuyện chăn gối vợ chồng, tôi cũng chẳng thể đáp ứng nổi cho anh.
Nhưng tôi cũng chẳng để tâm tới nhiều về chuyện đó vì nghĩ mình đã già và nếu không bị làm phiền tôi càng mừng…cũng vì thế mà tình cảm vợ chồng cứ ngày một lạnh nhạt đi, sau nay tôi nghe phong phanh chuyện chồng tôi có người phụ nữ bên ngoài, tuy biết thế, đau lòng đấy nhưng tôi như thế này làm sao ngăn cản nổi chuyện đó chỉ mong anh giải quyết nhu cầu sinh lý và vẫn lo lắng cho các con là được.
Thế rồi chồng tôi nằng nặc đòi tôi vay tiền để anh đi xuất khẩu lao động nước ngoài, anh nói có như vậy anh mới kiếm được thêm nhiều tiền, lo cho vợ con đỡ khổ sở. Cực chẳng đã, tôi chẳng biết vay đâu ra tiền, nhưng các con càng lớn, học hành càng tốn kém, lại thêm chuyện tai tiếng anh ngoại tình, tôi cũng liều chạy vạy để cho chồng đi, hi vọng gia đình vượt qua khó khăn mà anh có thể cắt đứt mối quan hệ bên ngoài kia.
Thời gian đầu, thỉnh thoảng anh vẫn gọi điện về thông báo tình hình của mình cho gia đình, tôi thương chồng sang bên đó không hợp khí hậu, lại ăn uống không đúng khẩu vị nên anh cũng ốm đau, nhưng chồng vẫn cố động viên trấn an để mẹ con tôi yên tâm. Qua đó được 3 tháng anh cũng có gửi về cho mẹ con tôi được ít tiền để trả bớt số tiền vay ngân hàng.
Thế nhưng rồi anh cứ thừa dần những cuộc gọi, năm thì mười hoạ anh mới gọi về hỏi thăm hai thằng bé học hành thế nào, còn tiền thì đi gần hai năm trời chồng vẫn chưa trả hết số nợ vay ngân hàng. Tôi như ngồi trên chảo lửa, vừa lo cho chồng, vừa lo về số tiền ngân hàng sắp đến thời hạn.
Mấy lần tôi cũng có nghe mấy chị có chồng đi cùng nhỏ tỏ về chuyện chồng có người đàn bà khác ở bên đó, biết chồng đã từng có tính như thế khiến tôi lại càng sốt ruột. Thỉnh thoảng gặp anh gọi điện về, tôi đề cập tới chuyện tiền nong, nợ nần thì chồng cáu gắt, bảo tôi tham lam, làm không đủ ăn, công việc bên này đang khó khăn lấy đâu ra tiền gửi về, thương chồng, tôi cũng chẳng còn nhắc tới chuyện đó nữa, tự mình chạy vạy ngược xuôi nhờ ông bà ngoại để nuôi con.
Hôm đó 1 người đi cùng đợt với chồng tôi, qua gặp và nói chuyện với tôi. Bác khuyên tôi đừng nên đợi chồng nữa, mà hãy lo cho các con mình đi. Khi tôi hỏi sao bác nói vậy thì ông ấp a, ấp úng. Sau một hồi tôi năn nỉ thì bác cũng chịu kể lại tất cả sự thật cho tôi biết.
Hoá ra bấy lâu nay tôi vẫn bị chồng mình lừa. Lý do anh nằng nặc đòi đi xuất khẩu là bởi vì người đàn bà anh đã ngoại tình kia, người mà tôi đã nghe phong phanh trước đây. Cô ấy bàn chồng tôi về vay tiền để cùng đi ra nước ngoài làm ăn, bác họ cô ấy đã ở bên đó một thời gian dài, nếu thuận lợi hai người có thể gia hạn thêm thời gian ở bên đó.
Và bác cũng nói, chồng tôi ở bên đó tuy cũng vất vả, nhưng không hề khổ sở và khó khăn như anh nói. Anh và người đàn bà kia chung sống với nhau như vợ chồng, bao nhiêu tiền của đều đưa cho cô ấy, vì thế mới không có tiền gửi về. Đợt này mọi người về anh cũng nhắn gửi, bảo tôi đừng đợi anh nữa, và cô có thể làm đơn ly dị đơn phương. Vả lại bản thân chồng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào người phụ nữ kia từ kinh tế cho đến tinh thần, nên cô ta nói gì anh cũng nghe hết như vậy, thậm chí kể cả những lần ít ỏi anh ta gọi điện về cũng là phải trốn người đàn bà kia.
Tôi như chết đi sống lại, không thể ngờ người chồng bao năm đầu ấp tay gối lại có thể phản bội mình đau đớn đến vậy. Anh sẵn sàng bỏ cả vợ con chỉ vì người đàn bà khác đã thế anh ta bây giờ lại sống nép theo người đàn bà khác mà không thấy nhuc. Giờ đây bao nhiêu gánh nặng của cuộc sống, con cái đổ lên đầu tôi, bây giờ lại còn chuyện này nữa, tôi thực sự rất rối bời và bi quan. Nhìn gia cảnh tôi lúc này ai cũng phải rớt nước mắt, một người mẹ tật nguyền với hai đứa con luôn mong ước được đi học cõng thêm một khoản nợ ngân hàng, hỏi tôi nên sống tiếp hay chết đi còn sướng hơn.
© 2024 | Thời báo ĐỨC