Câu chuyện thứ 1: Cái ôm giữa 2 người xa lạ
(Ảnh dẫn qua Now here this)
Sara Marsi đển từ Providence, Rhode Island viết:
“Một vài năm trước, tôi đang đi vòng quanh dãy nhà tìm một chỗ đậu xe để uống một tách cà phê thì một người phụ nữ đi bộ vẫy tay ra dấu cho tôi dừng lại và nói rằng cô ấy sẽ đi vào bên trong và lấy cà phê giúp tôi nếu tôi cần. Khi cô ấy ở bên trong, tôi đứng bên ngoài và đợi.
Cô ấy bước ra, đưa cho tôi ly cà phê, tôi cảm ơn và gửi tiền cô ấy. Cô ấy nói cà phê là phần của cô ấy. Cô kể rằng cô bị ung thư di căn và thời gian sống đối với cô còn rất ngắn ngủi, giờ đây cô ấy muốn làm nhiều việc tốt nhất có thể. Tôi rất ngạc nhiên, tôi nói với cô ấy rằng, tôi cũng là một nạn nhân ung thư và cả hai chúng tôi – hai con người hoàn toàn xa lạ đã ôm nhau mà rơi nước mắt.
Cô ấy nói với tôi rằng, hãy làm những điều này đối với những người khác, càng nhiều càng tốt. Và kể từ đó, tôi chắc chắn đã tình cờ làm nhiều điều tốt dành cho những người xung quanh, nhiều nhất có thể đối với tôi”.
Tôi chia sẻ với cô ấy rằng tôi là một nạn nhân ung thư và cả hai chúng tôi – những người hoàn toàn xa lạ – đã ôm nhau và rơi nước mắt.
Câu chuyện thứ 2: Lòng tốt lặng im
(Ảnh dẫn qua Restaurant-ingthroughhistory)
Vào giữa những năm 60, tại một nhà hàng thuộc trung tâm thành phố Chicago, Mike Grunsten lúc đó đang ngồi đối diện với một bàn có khoảng 10 hoặc 12 người lính.
Khi họ đến trả tiền đơn, họ nhận được thông báo rằng có một vị khách đã giúp họ trả tiền và muốn giấu tên. Những người lính tìm quanh nhà hàng để tìm kiếm ân nhân nhưng không thấy, họ nói rằng: “Dù bạn là bất kỳ ai, xin cho chúng tôi gửi lời cảm ơn”.
Khoảnh khắc đó khiến Mike nhớ mãi cho đến tận bây giờ, từ giây phút đó ông hiểu rằng lòng tốt chân thành là thứ tình cảm không cần gọi tên và công nhận.
Câu chuyện thứ 3: Người tài xế xa lạ
(Ảnh dẫn qua Menshealth)
Cô Peggy Buck đến từ Wheaton, Illinois kể lại:
“Khoảng 20 năm trước, một người đàn ông tên là John đã đưa tôi về nhà từ nhà ga xe lửa vào lúc nửa đêm. Tôi đã ngủ quên và đi qua luôn nơi phải xuống xe và đi tiếp thêm hai thị trấn nữa. Đây là trước khi có Uber và không thể kiếm xe taxi nào. Chồng tôi khi đó đang ngủ say và anh ấy không nhấc máy.
Tôi hoàn toàn cô đơn, run rẩy vì lạnh, và John đã hỏi tôi có cần đi xe không. Đương nhiên, tôi đã do dự nhưng tôi đoán một cách nhanh chóng rằng nếu anh ta là một kẻ giết người hàng loạt, tình cờ gặp tôi, nạn nhân tiếp theo của anh ta, thì thật là một may mắn bất thường.
Anh ấy lái xe chở tôi ra khỏi đường, dừng xe lại cho tôi xuống, chờ cho tôi vào xe của mình tại nhà ga một cách an toàn và từ chối không nhận tiền xăng. Tôi sẽ luôn luôn biết ơn anh ấy và thỉnh thoảng nghĩ về anh ấy”.
Câu chuyện thứ 4: Lần đầu trượt tuyết của Shelene
(Ảnh: Facebook)
Shelene Crane, đến từ Auckland, New Zealand có lẽ sẽ không bao giờ quên ngày đầu tiên được trượt tuyết và đó cũng là bài học về lòng tốt đầu đời mà cô học được từ một người xa lạ. Shelene kể rằng, cô đã lớn lên trong một gia đình nghèo khó, đối với cô những buổi đi chơi dã ngoại cùng gia đình dường như là một giấc mơ xa xỉ.
Một lần vào năm Shelene 7 tuổi, khi cô được gia đình đưa ra ngoài và tới một sân trượt băng, đó là những trải nghiệm kì diệu đối với cô.
Sinh ra và lớn lên ở New Zealand, Shelene bé bỏng khi ấy dường như chưa bao giờ biết đến trên đời lại có một sân trượt băng và nhiều tuyết đến vậy. Cô hiểu rằng, sẽ là vô ích khi hỏi bố mẹ gia đình cô có thể trượt băng không, bởi cô biết gia đình mình sẽ không đủ khả năng trả tiền. Cô chỉ biết đứng đó và nhìn những người khác đang nô đùa với tuyết mà lòng khao khát. Lúc đó, một người đàn ông đang trượt tuyết trên sân có lẽ đã nhìn thấy ánh mắt mong mỏi của Shelene.
Ông bước đến và hỏi Shelene rằng cô có muốn trượt tuyết không, cô bé lắc đầu và nói rằng mình không thể vì cô không có tiền. Tất nhiên, người đàn ông ấy đã nói rằng không sao. Cho đến tận bây giờ, khi đã lớn lên, Shelene vẫn không thể quên được cảm giác lần đầu tiên khi được trượt tuyết và hơn nữa cô không thể quên được bài học về lòng tốt mà cô học được từ một người xa lạ.
*****
(Ảnh: Istock)
Người ta vẫn thường nói: “Lòng tốt là thứ ngôn ngữ người điếc có thể nghe và người mù có thể nhìn thấy”.
Tại sao vậy? Bởi lòng tốt dung chứa một trường năng lượng mạnh mẽ, nó như ánh bình minh xóa tan đi mây mù ảm đạm, như dòng suối mát gột rửa sạch hết những bụi phủi hoen ố của thời gian, như hương thơm thanh khiết xua tan đi những âu lo và mỏi mệt, như liều thuốc diệu kỳ có thể chữa lành mọi vết thương.
Nếu mỗi người đều mang trong mình món quà vĩ đại này, thế giới của chúng ta sẽ trở nên tươi đẹp biết nhường nào, đó là thế giới mà người ta có thể giao thiệp với nhau bằng ánh mắt và ngôn từ xuất phát tự trong tâm.
Tuệ Minh
© 2024 | Thời báo ĐỨC