Bao nhiêu năm qua, cứ nằm ngủ là bà Phạm Thị Ba, 77 tuổi, quê Buôn Ma Thuật, Đắk Lắk lại mơ thấy cậu bé Thịnh gọi mẹ. Mở mắt ra, chẳng thấy con đâu, người mẹ ấy lại luống cuống gọi tên, lục tung khắp nhà tìm kiếm rồi chỉ biết lặng lẽ ngồi khóc, cầu mong một phép màu xảy ra song vô vọng.
Một ngày giữa năm 1990, vợ chồng bà Ba ông Thi đưa năm người con, ba trai, hai gái, từ Đắk Lắk xuống Sài Gòn phỏng vấn chuẩn bị sang Mỹ định cư. Anh Nguyễn Kim Thịnh là con trai thứ tư, sinh năm 1982, khi đó mới 8 tuổi. Cả nhà họ tá túc mấy ngày tại nhà một người quen trong con hẻm 183 đường 3/2, phường 11, quận 10, TP HCM. Bé Thịnh lúc đó đòi mẹ cho đi chơi nhưng không được.
Giữa trưa, mẹ con bà cùng ngủ ở phòng khách một lúc cho khỏe để chiều đi làm giấy tờ. Tỉnh dậy, chẳng thấy Thịnh đâu, bà vô cùng bàng hoàng. “Thằng bé mới từ quê xuống đây biết chỗ nào đâu? Nó mới nằm ngủ bên tôi có một lúc, sao có thể đi đâu nhanh vậy”, bà Ba buồn bã nhớ lại.
Mỗi khi nhớ Thịnh, bà Ba chỉ biết mang hình ra ngồi ngắm rồi lặng lẽ khóc. Ảnh: Phan Thân.
Lục tung cả con hẻm mà chẳng thấy con, người mẹ ấy một mặt báo chính quyền, mặt khác dời việc xuất ngoại lại để lên kế hoạch tìm con. Suốt hơn 5 tháng sau đó, ông bà đi khắp các con hẻm, bến xe, công viên, khu vui chơi giải trí, thậm chí cả những nơi nhạy cảm, gặp ai cũng đưa hình con ra hỏi mà mọi manh mối đều đi vào ngõ cụt.
Thời điểm mất tích, Thịnh học lớp ba, da trắng, bụ bẫm, mặt sáng, mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay sọc caro nhiều màu. Dù nói ngọng nhưng em biết rất nhiều và vô cùng nghịch ngợm. “Tôi nghĩ thằng bé bị người ta bắt cóc và giấu đi rồi, nếu không, nó đi đâu phải biết tìm về với ba mẹ. Tôi đau lòng nhất là người ta làm việc đó ngay cả khi mẹ con tôi đang nằm ngủ trong nhà”, nước mắt ngắn dài, bà Ba giãi bày.
Rồi ngày cả gia đình sang Mỹ định cư cũng đến. Chân bước lên máy bay nhưng lòng vợ chồng ông Thi nóng như lửa đốt, trái tim như để lại ở quê hương. “Lúc trước, nghe mẹ bảo được đi Mỹ, thằng bé thích lắm. Nó đi khoe khắp xóm, cho các bạn ở lớp. Về nhà, nó vẽ chiếc máy bay rồi bảo mẹ ‘có phải qua Mỹ là phải như bay lên trời’!”, bà Ba nghẹn ngào nhớ lại.
Từ đó, ngoài nhờ các anh em trong gia đình giúp đỡ, vợ chồng bà cứ đều đặn một năm hai lần về quê tìm con. Nghe ở đâu có trẻ đi lạc là ông bà lại tìm đến hoặc liên lạc với họ hỏi thông tin. Vợ chồng bà thậm chí tìm đến cả thấy bói, để mong có thể tìm được một địa chỉ cụ thể, nhưng đều thất vọng.
Cậu bé Thịnh mất tích là niềm đau đáu khôn nguôi của ông Thi, bà Ba suốt gần 30 năm qua. Ảnh: NVCC.
Hơn 8 tháng trước, trước khi mất vì tuổi cao, sức yếu, ông Thi chỉ có một tâm nguyện với vợ là tìm được cậu con trai thứ tư. Lo hậu sự cho chồng xong, bà Ba lại tức tốc bay về nước tìm đến nơi nghe em trai báo, có một cậu thanh niên giống như anh Thịnh. “Ngồi trên máy bay, tôi cứ chập tay lại cầu mong đó là con mình. Đến nơi thì hay tin, cậu thanh niên ấy đã tìm thấy mẹ rồi”, giọng bà buồn bã. Bà tìm đến căn nhà ngày xưa mình được cho tá túc, ngồi chờ con suốt gần một tháng qua.
“Thằng bé thích nghịch mấy món đồ điện tử, thấy mẹ la thì ngồi im lặng, nhưng mắt cứ liếc liếc tỏ vẻ nuối tiếc. Đi chơi đầu bị bẩn, về nó nói ngứa đòi mẹ tắm mà tôi nghe không rõ con nói gì nên cứ thế mặc thằng bé”, bà Ba nghẹn ngào, xót xa nhớ lại kỷ niệm với con.
Suốt 27 năm qua, người mẹ ấy sống trong dằn vặt, nhớ con khôn nguôi và tự trách mình. “Nếu hôm đó, tôi đừng ngủ quên thì con trai không rời xa vòng tay bố mẹ. Giờ thằng bé lưu lạc phương nào, sướng khổ ra sao, vẫn là nỗi đau day dứt tôi mỗi ngày”, bà Ba nói.
© 2024 | Thời báo ĐỨC