Khi Necla Camuz sinh đứa con trai thứ hai vào ngày 27-1, cô đặt tên cậu bé là Yagiz, nghĩa là “Người dũng cảm”.
Chỉ 10 ngày sau khi sinh, tức ngày 6-2, cả hai mẹ con bị chôn vùi dưới đống đổ nát ở tỉnh Hatay, miền nam Thổ Nhĩ Kỳ, dù chỉ ít phút trước đó Necla đang cho con trai ăn.
Necla và gia đình sống trên tầng hai của một tòa nhà năm tầng hiện đại ở thị trấn Samandag. Cô từng có cảm giác an toàn khi sống tại đây, cho đến khi khu vực này bị trận động đất 7,8 độ tàn phá.
“Khi trận động đất bắt đầu, tôi chạy đi gặp chồng ở phòng khác và anh ấy cũng chạy tới chỗ tôi”, Necla nói với Đài BBC. “Nhưng khi anh ấy cùng đứa con trai đầu cố gắng chạy tới chỗ tôi thì tủ quần áo đã rơi xuống người hai cha con và họ không thể di chuyển.
Bé Yagiz chỉ mới 10 ngày tuổi khi trận động đất xảy ra ở Thổ Nhĩ Kỳ – Ảnh: BBC
Khi trận động đất lớn hơn, bức tường đổ xuống, căn phòng rung chuyển và tòa nhà thay đổi vị trí. Mọi thứ dừng lại, tôi không nhận ra mình đã rơi xuống một tầng. Tôi gọi tên chồng con nhưng không ai trả lời”, Necla nhớ lại.
Người phụ nữ 33 tuổi thấy mình đang nằm với đứa con mới sinh trên ngực. Chiếc tủ quần áo đổ bên cạnh đã cứu mạng hai mẹ con bằng cách ngăn không cho tấm bê tông lớn đè bẹp họ.
Yagiz bình an trong vòng tay của các nhân viên cứu hộ. Ảnh: BBC
Hai mẹ con giữ nguyên tư thế này trong gần 4 ngày.
Ngày đầu tiên sau động đấtNằm trong bộ đồ ngủ dưới đống đổ nát, Necla chỉ thấy mọi thứ “tối đen như mực”. Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi phát hiện con trai Yagiz vẫn đang thở.
Do bụi, ban đầu Necla cảm thấy khó thở, nhưng rồi ổn định lại. Ngoài tủ quần áo, làn da mềm mại của cậu con trai mới sinh và quần áo của con, cô không cảm thấy gì ngoài bê tông và gạch vụn.
Ở xa xa cô nghe thấy giọng nói. Cô cố gắng hét lên và đập vào tủ quần áo: “Có ai ở đó không?”.
Tuy nhiên, không có ai trả lời.
Necla nhận ra rằng có khả năng sẽ không có ai tới cứu mình.
“Tôi đã rất sợ hãi”, Necla nói, không dám đập mạnh vào tủ quần áo vì sợ bị đè bẹp.
Cố gắng dùng sữa của chính mình nhưng không đượcỞ lâu trong bóng tối, Necla mất hết ý thức về thời gian. Đây chẳng phải cuộc sống mà cô mong muốn.
“Bạn lên kế hoạch cho rất nhiều thứ khi mới sinh con, và sau đó bạn đột nhiên kẹt trong đống đổ nát”, Necla nói.
Tuy nhiên, Necla biết phải chăm sóc cho Yagiz và cô có thể cho con bú dù không gian hạn chế.
Necla không được uống hay ăn bất cứ thứ gì. Trong cơn tuyệt vọng, cô đã cố uống sữa của chính mình nhưng không thành công.
Necla nghe tiếng máy khoan ầm ầm trên đầu, nghe tiếng bước chân và giọng nói, nhưng những âm thanh méo mó đó có cảm giác rất xa.
Cô quyết định tiết kiệm sức lực và giữ im lặng trừ khi những âm thanh từ bên ngoài đến gần hơn.
Trong bóng tối, Necla không ngừng nghĩ về gia đình, về đứa con còn đỏ hỏn trên ngực, về người chồng và đứa con trai đã mất tích trong đống đổ nát. Cô cũng lo lắng về tình trạng của người thân sau trận động đất.
Necla không nghĩ mình có thể thoát ra khỏi đống đổ nát, nhưng sự hiện diện của Yagiz đã cho cô hy vọng sống. Phần lớn thời gian Yagiz ngủ, cứ thức dậy là khóc, rồi được mẹ dỗ cho bú.
Cảm ơn con!Sau hơn 90 giờ dưới lòng đất, Necla nghe thấy tiếng chó sủa. Cô tự hỏi mình có đang mơ không.
Theo sau là âm thanh của ai đó. “Cô có ổn không? Gõ một lần là có”, tiếng một người gọi văng vẳng.
Đống đổ nát nơi cô Necla Camuz và con trai sơ sinh bị mắc kẹt hơn 90 giờ. Ảnh: BBC
Lực lượng cứu hộ sau đó cẩn thận đào để xác định vị trí của Necla. Bức màn bóng tối suốt 4 ngày qua bị xé toạc khi Necla được đội cứu hộ tìm thấy.
Khi đội cứu hộ từ Sở Cứu hỏa thành phố Istanbul hỏi Yagiz bao nhiêu tuổi, Necla đã phân vân. Cô chỉ biết con trai chỉ mới 10 ngày tuổi lúc động đất.Yagiz được giao cho lực lượng cứu hộ, Necla được khiêng đi trên cáng trước sự chứng kiến của một đám đông. Cô không nhận ra bất kỳ gương mặt nào.
Giữa thời tiết lạnh cóng và không có thức ăn hay nước uống, bản năng người mẹ của Camuz đã giúp duy trì sự sống cho cậu con trai còn đỏ hỏn. Ảnh minh họa: MEGA
Đến bệnh viện, Necla biết tin chồng và con trai 3 tuổi cũng được giải cứu. Hai cha con đang điều trị ở Bệnh viện Adana cách đó vài giờ vì bị thương nặng ở chân.
Trong khi đó, Necla và Yagiz không có thương tích nghiêm trọng nào. Sau một ngày hai mẹ con đã được xuất viện.
Necla không có nhà để trở về, cô phải ở tạm trong chiếc lều tạm bợ cùng 13 người khác, tất cả đều đã mất nhà cửa.
Necla đang cố gắng chấp nhận những gì đã xảy ra. Cô nói rằng mình nợ con trai.
“Tôi nghĩ nếu con tôi không đủ khỏe để vượt qua chuyện này thì tôi cũng sẽ không trụ nổi”, Necla nói.
Ước mơ duy nhất của cô dành cho con trai là cậu bé sẽ không bao giờ phải trải qua bất cứ điều gì tương tự. “Tôi rất vui vì con vẫn là trẻ sơ sinh và sẽ không nhớ bất cứ điều gì”, Necla nói.
Nguồn: Tuoitre
© 2024 | Thời báo ĐỨC