Câu chuyện về người chồng vì quá mải mê với công việc, không thể dành thời gian cho vợ để rồi hối tiếc mãi mãi khiến triệu người bừng tỉnh.
Một buổi sáng, người vợ muốn hẹn chồng ăn trưa tại nhà hàng vì lâu rồi họ không có thời gian ở bên nhau, hơn nữa cô cũng có điều đặc biệt muốn thông báo với anh. Nhưng cuộc điện thoại với một khách hàng đã cắt đứt câu chuyện dang dở của hai vợ chồng.
Anh vội vã đến chỗ làm, tiếp tục vùi mình vào công việc như anh vẫn vậy. Có thể vì anh luôn nghĩ, dù anh có đi bao lâu, bận rộn đến nỗi quên cả cô, thì cô cũng sẽ ở đó đợi anh, cam chịu và nhẫn nại.
Cuộc đời đầy những biến động không ngờ. Ngày hôm đấy, anh nhận được cuộc điện thoại định mệnh từ bệnh viện báo tin vợ anh đã không may qua đời do tai nạn giao thông. Anh sững sờ, trời đất như sụp đổ ngay trước mắt. Anh không thể tin nổi những gì vừa nghe được.
Anh trở về nhà, từng bước chân nặng trĩu, vô thức tiến lại chiếc ghế nơi vợ anh mới sáng nay còn ngồi nói chuyện với anh. Vậy mà giờ đây, nơi này chỉ còn lại mình anh.
Chợt nhìn thấy tấm thiệp nhỏ trên bàn…là nét chữ của vợ anh…cô nhắc anh về cái cái hẹn ăn trưa và thông báo rằng…anh đã được làm bố… Anh đã khóc như chưa bao giờ được khóc. Nỗi đau và sự hối hận giằng xé anh.
Giá như anh bớt vô tâm, anh dành thời gian lắng nghe cô ấy, để ở bên cô nhiều hơn thì có lẽ giờ này anh vẫn còn có cô hay anh cũng không phải hối tiếc nhiều đến thế. Cuộc nói chuyện cuối cùng cô muốn cả hai có một bữa ăn trưa cùng nhau, anh cũng không để tâm vì bận công việc.
Quả đúng vậy, điều đáng tiếc nhất của những lần cuối cùng đó là, khi nó xảy ra, chúng ta đều không hay biết đó là lần cuối cùng. Nghe thật xót xa, vì nếu chúng ta biết, chúng ta sẽ dành thêm thời gian ở bên cạnh người ta yêu, sẽ ngắm nhìn kỹ gương mặt thân thuộc ấy, ôm họ và nói với họ rằng: “Chúng ta yêu họ rất nhiều”. Nhưng tất cả những điều “giá như” ấy, chúng ta đều không làm được. Thời gian thì chẳng thể quay trở lại, người ta thương thì cũng đã rời xa ta, việc duy nhất chúng ta có thể làm là ôm những tiếc nuối, trách móc chính bản thân mình và dằn vặt mình bởi những câu hỏi “tại sao”.
Đã bao giờ bạn tự hỏi, thay vì để sau này khỏi tiếc nuối, chúng ta hãy dành thời gian yêu lấy hiện tại. Ngắm nhìn người thân yêu của mình lâu hơn một chút, dành thời gian trò chuyện với ba mẹ, mỗi ngày đều nói những lời ngọt ngào với người mình thương, để nếu mai này khi họ không ở cạnh chúng ta nữa, ít nhất chúng ta không phải nói những câu “giá như”.
Minh Khuê
© 2024 | Thời báo ĐỨC