Dưới đây là chia sẻ của chị Minh Trang, 30 tuổi, Mai Động, Hà Nội, về những khó khăn vấp phải khi chạy đua theo xu hướng bán hàng online hiện tại:
Tốt nghiệp một trường cao đẳng kinh tế khoa Kế toán năm 2010, nhưng không xin được việc đúng chuyên ngành, tôi đành xin vào một công ty tư nhân, chuyên về quảng cáo trên các thiết bị di động. Lương 2 tháng đầu thử việc là 3 triệu, khi vào làm chính thức được gần 4 triệu.
Đến giữa năm 2011, sau hơn một năm làm việc ở đây, tôi được sếp tin tưởng giao cho vị trí trưởng nhóm. Cộng thêm cả tiền trách nhiệm, tiền trực, lương của tôi được khoảng 5,5 triệu. Khi công việc khá ổn định, tôi đồng ý nhận lời kết hôn với người đàn ông theo đuổi mình suốt 2 năm qua. Anh hơn tôi 5 tuổi, làm trong một công ty về công nghệ, lương tháng khá ổn, khoảng 20 triệu/tháng.
Mỗi tháng anh đưa tiền sinh hoạt cho bố mẹ chồng, 5 triệu/tháng, đưa tôi 10 triệu, số còn lại anh giữ để chi tiêu. Tôi dùng số tiền chồng đưa để tiết kiệm, còn lương mình chi trả những khoản hàng ngày, đi lại, ăn uống. Nói chung vợ chồng tôi không giàu nhưng sống khá thoải mái.
Công việc bán hàng online bận rộn khiến tôi bỏ bê gia đình, con cái. Ảnh: N.Q
Tôi sinh bé trai đầu năm 2014. Khi sinh khoảng chừng nửa tháng, bé phải đi viện vì viêm phổi, nằm cả tuần trong viện. Từ sau lần đó, bé rất hay bị ho hắng, thở khò khè, chảy nước mũi và sốt. Hai vợ chồng và con cứ phải ra vào bệnh viện suốt, tốn kém cũng khá nhiều tiền.
Khi con được 6 tháng đỡ ốm hơn, tôi đi làm trở lại. Lúc này, đứa bạn thân rủ tôi buôn bán online, nó có chỗ nhập quần áo xuất dư giá rất rẻ. Nghe thấy bùi bùi tai, thu nhập mỗi tháng có thể tăng ít nhất 3-4 triệu, tôi bắt đầu lao vào làm. Đúng là mấy chỗ này, giá đồ rẻ, nhưng bù lại phải lấy cả ri với số lượng lớn, ít cũng phải vài chục chiếc. Mới đầu bán, thấy mẫu nào tôi cũng muốn nhập về, thấy đẹp đẹp là đặt luôn, không để ý tới mốt năm nay thế nào.
Vì chỗ làm cấm dùng Facebook trong giờ nên tôi phải lập một page riêng, tranh thủ lúc nghỉ trưa vào đăng hàng, trả lời khách. Thời gian đầu, mọi thứ khá ổn, khách nhàng nhàng, mỗi ngày cũng được 2-3 đơn. Tối về tôi tranh thủ đóng hàng rồi gọi ship để mai đưa hàng cho khách.
Nhập nhiều mẫu mã, bán chậm nên hàng của tôi tồn khá nhiều. Nếu muốn bán được phải chạy quảng cáo. Chiêu này rất hiệu quả, tốn kém một chút nhưng bù lại khách hỏi dồn dập, điện thoại nhảy tin nhắn liên tiếp khiến tôi không thể tập trung làm việc. Thi thoảng thấy sếp không để ý, tôi tranh thủ vào mạng trả lời khách. Nhưng đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, có một lần tôi bị sếp bắt gặp và cảnh cáo lần 1.
Tối về đến nhà, tôi lúc nào cũng chăm chăm cầm điện thoại để tư vấn cho khách mua hàng, khiến chồng rất khó chịu. Tôi bị chồng trách là cả ngày đã để cháu cho ông bà trông, tối đến hơi một tí lại mang con xuống gửi. Nếu để trên phòng thì con cứ tha thẩn chơi, mẹ lúi húi xếp túi nọ túi kia, ship đồ. Lúc đầu thấy tôi vui, thư thả làm nên anh không nói gì, nhưng dần dần thấy vợ càng lấn sâu, bỏ bê gia đình, chồng tôi không hài lòng, nhiều lần anh nói bóng gió là "anh không cần tôi phải kiếm tiền, kinh tế để anh lo". Tôi cũng dần bỏ đi thói quen vào bếp nấu những món anh thích hay mày mò làm món mới như trước đây.
Cứ như một con nghiện, tôi càng làm càng ham. Nhiều hôm tôi đi làm về muộn vì chạy qua chỗ nhập xem mẫu mới, rồi lại hì hục chở về. Mỗi tháng tôi kiếm thêm được khoảng 5 triệu, thức đêm thức hôm làm quảng cao, đặt giờ cài bài mới... Tôi không muốn thuê thêm người vì thấy nếu chia đôi lợi nhuận thì số tiền còn lại cũng chẳng đáng là bao. Vì sinh hoạt không đều đặn nên khi con 12 tháng, tôi mất sữa hoàn toàn, cháu phải dùng sữa công thức.
Không hợp sữa nên con tôi bị táo bón nặng, 4-5 ngày mới đi một lần, lần nào cũng phải ngồi hơn tiếng đồng hồ, mặt đỏ gay gắt. Một hôm đi làm về, chồng thấy con khổ sở ngồi bô, còn tôi vừa gọi điện thoại, vừa ngồi quay lưng soạn đồ. Anh tức giận dùng chân gạt đống đồ của tôi ra một chỗ rồi hét lên: "Em hãy dừng ngay lại, anh không muốn em bán gì hết. Em hãy nhìn con em đi, xem em có xứng làm mẹ hay không? Anh không thể chịu được nữa".
Quay lại nhìn con mũi chảy lem nhem, mặt đỏ gay vì vẫn đang rặn, tôi thấy có lỗi vô cùng. Đêm hôm đó, chồng bỏ ra ngoài ghế salon ngủ, còn tôi một mình ôm con thức cả đêm. Vài hôm trước đó, tôi cũng bị sếp gọi vào phòng lần 2 nói chuyện về việc bán hàng lơ là công việc. Nếu để bắt lần nữa, tôi sẽ bị cảnh cáo trước toàn công ty và cho thôi việc.
Nhìn đống hàng tồn chất nửa căn phòng gần 20m2, nhìn con ngủ mà những vệt nước mũi vẫn còn in trên má, tôi quyết định sẽ tạm dừng công việc bán hàng online, dành thời gian cho gia đình. Sau hơn một tháng không buôn bán, tôi mới cảm nhận rõ niềm hạnh phúc giản dị bấy lâu nay đã đánh mất. Trước đây, bận rộn tôi không có thời gian đưa con đi chơi, có chăng cũng chỉ đi siêu thị chốc lát rồi về. Giờ cuối tuần, hai vợ chồng cho con đi dã ngoại, công viên. Con vui và khỏe ra nhiều.
Kiếm thêm thu nhập là một điều không xấu, thậm chí đáng được ca ngợi, nhưng vì bản thân tôi không sắp xếp được thời gian, không cân bằng được mọi việc nên mới dẫn tới cuộc sống rối loạn. Tôi biết ngoài kia vẫn có nhiều mẹ vừa đi làm, vừa bán hàng online, thu nhập rất ổn. Tôi cũng từng hy vọng mình làm được, nhưng tôi đã quá tham lam và kỳ vọng quá nhiều vào bản thân mình. Quan trọng là tôi biết dừng đúng lúc, giữ lại, trân trọng những thứ mình đang có.
Minh Trang
© 2024 | Thời báo ĐỨC