Năm 2009, Phó chánh Thanh tra Bộ, Phạm Văn Tại, “thẩm vấn” tôi khi tôi là người đứng đơn tố giác tham nhũng: “Anh có tư thù gì với Hiệu trưởng TTK?” Tôi hỏi ngược: “Kẻ tham nhũng là bạn của thanh tra chăng?” Ông Phó Chánh thanh tra Bộ ngậm bồ hòn…
Nói thẳng ở đây luôn. Những ai khóc thương cho kẻ tham nhũng, tôi đều căm ghét.
Xem như tôi thiếu văn hóa tôn trọng cũng được. Chính những kẻ yêu tham nhũng theo cách khóc thương như vậy đã từng hùa theo quan tham nhũng trù dập người chống tiêu cực là ông Trần Văn Nhiệm, đến chết vẫn không nhắm mắt!
Thấy nhiều người cứ biện bạch về “tài năng”, tôi thử tra xem Tuấn Tim có tài năng gì và giúp ích cho ai?
Bọc cái vỏ danh phong “Công dân ưu tú thủ đô”, ông ta tham nhũng gây thiệt hại trong đầu tư thiết bị y tế đến hơn 54 tỉ đồng, chắc chắn tài năng ấy làm lợi cho ông ta trước.
Những người được ông can thiệp tim, biết ơn ông, khóc thương cho ông, thì cũng như được ông trao cho trái tim chỉ biết đớp và táp, bất chấp số tiền 54 tỉ đồng ấy là xương máu của dân.
Đáng sợ nhất là “tài năng” bẻm mép.
Khi tranh luận với đại biểu Dương Trung Quốc về công chức nhà nước chỉ biết ăn lương và phục tùng, khó nhận ra tài năng, rất cần thu hút và bổ nhiệm người tài năng ngoài công chức, ngoài Đảng, GS.TS. Nguyễn Quang Tuấn đốp ngay:
“Tôi cảm thấy rất sốc và buồn khi nghe phát biểu của đại biểu Quốc, vì tư tưởng Hồ Chí Minh, cách dùng người của Hồ Chí Minh đến nay vẫn còn nguyên giá trị dù nhiều chục năm đã trôi qua…
Cho dù thời cuộc có thay đổi, cơ chế thị trường, đồng tiền len lỏi vào từng người, từng nhà, từng cơ quan, nhưng chúng tôi, những nhân sĩ trí thức, nhà khoa học, cán bộ viên chức đang làm việc trong nhà nước không phải vì tiền mà vì lòng tự tôn dân tộc, vì lòng yêu nước giống hệt các nhân sĩ cách đây 70 năm”.
Nghe tự xưng “nhân sĩ trí thức yêu nước” cống hiến hy sinh hết mình không phải vì tiền, các nhân sĩ trí thức khóc thương là phải. Chắc là ai cũng nghĩ “đồng tiền len lỏi” vào nhà ông Tuấn không phải do ông Tuấn tham tiền nên oan thật là oan!
Tôi, thời ra Bắc học, gặp loại sĩ phu “tài năng” tự ngợi ca sự cống hiến hy sinh như thế này rất nhiều. Khi đó, tôi từng mặc cảm sinh ra và sống dưới chế độ bên này vĩ tuyến 17, chỉ biết tiền và tiền. Khi túng thiếu, tôi nói chân thật: “Tao cần tiền!”, loại sĩ phu “tài năng” ngoài đó rất khinh bỉ và dạy cho bài học về sự cống hiến hy sinh.
Tôi mang cái “Mặt trời chân lý chói qua tim” ấy về Nam dạy lại cho nhiều người.
Thu phục được nhân tâm của người như tôi, đúng là họ có “tài năng” thật!
Bây giờ thì tôi mới hiểu, cái đứa nói “đ.éo cần tiền” thì lại là đứa cần rất nhiều tiền, tiền từ người khác, thậm chí là tiền người bệnh.
Còn tôi và dân Nam dưới “chế độ kim tiền” nói to: “Tao cần tiền” thì chỉ cần trả lương cho mình đủ sống và sinh hoạt tối thiểu, không thèm đớp và táp của dân đen… Thúi!
Chu Mộng Long
© 2024 | Thời báo ĐỨC