Ai cũng nói tôi sướng khi có vợ xinh đẹp, tài giỏi lại "thoáng" với anh em, bạn bè.
Còn tôi, một chàng trai xuất thân từ quê, tuy học giỏi nhưng lại không thuộc diện nhanh nhạy trong công việc và khéo léo trong quan hệ xã hội nên vẫn lẹt đẹt đường công danh.
Ấy vậy mà vợ nhất định vẫn yêu và cưới tôi.
Sau khi cưới nhau, cô ấy vẫn bận rộn với công việc.
Chỉ vài năm sau kết hôn chúng tôi đã có thể mua được nhà thủ đô, hầu như toàn bộ là tiền của vợ tôi. Còn tôi, mức lương dưới mức trung bình, chỉ đủ trang trải sinh hoạt cá nhân và góp với vợ được chút ít.
Từ trợ lý kinh doanh vợ tôi lần lượt được đề bạt trưởng nhóm, phó phòng.
Mới đây, cô ấy được cất nhắc là trưởng phòng kinh doanh. Tôi cũng vui lắm vì dù sao vợ cũng có được vị trí mà cô ấy mong muốn. Với vợ đó là niềm mơ ước, là khát khao bấy lâu nay.
Chính vì vậy, sau khi có con cô ấy động viên tôi giành thời gian chăm lo cho gia đình, con cái để cô ấy có thời gian phát triển sự nghiệp. Tuy không hài lòng, nhưng tôi vẫn phải chấp nhận vì dù có sĩ diện thế nào thì tôi vẫn phải thừa nhận mình kém hơn vợ.
Cuộc sống, công việc của tôi vẫn bình thường, mọi công to việc lớn trong nhà đều do một tay vợ tôi lo liệu. Kiếm được tiền, vợ cứ thoải mái mua sắm, chi tiêu, làm đẹp mà chẳng cần phải hỏi ý kiến tôi bao giờ.
Đi tới đâu vợ tôi cũng nổi bật từ ngoại hình đến cách giao tiếp nói chuyện. Đi gần cô ấy, tôi thấy mình bị lép vế.
Đi với vợ mà cảm thấy mình bị mất mặt thì quả thật là hết cả sĩ diện đàn ông. (Ảnh minh họa)
Chưa hết, dù là đi liên hoan với bạn học hay đi cùng cơ quan tôi, vợ cũng hào sảng bắt tay mọi người, đưa danh thiếp giới thiệu mình là trưởng phòng kinh doanh của tập đoàn lớn.
Nghe đến đó ai cũng trần trồ thán phục rồi lại đưa mắt nhìn tôi chẳng hiểu là kính nể hay thương hại nữa. Tôi cảm thấy bị bêu xấu, bẽ mặt với mọi người.
Dù về nhà nội hay nhà ngoại, cô ấy cũng vứt cho tôi một tập tiền nói: "Anh cầm lấy biếu ông bà cho các cụ vui. Chả gì cũng có con dâu, con gái làm ra tiền, không biếu bố mẹ để làm gì".
Tôi thấy ngại nói vợ tự đưa thì cô ấy cáu gắt: "Làm ra tiền mới khó, chứ biếu tiền mà khó à. Việc khó em đã làm, có mỗi việc nhỏ thế mà anh cũng không làm nổi sao". Là đàn ông mà để vợ nói ra những điều như vậy tôi nghe mà phát ngán với bản thân mình.
Hôm nọ gia đình tôi về quê, họ hàng sang chơi rất nhiều, nghe nói vợ tôi làm to thì có ý nhờ vả.
Tôi thấy ngại, định gạt đi thì cô ấy khăng khăng nói "Gớm, anh cứ lo, em đường đường là trưởng phòng của công ty, bao nhiêu việc lớn em còn lo liệu được.
Huống hồ gì xin việc cho các cháu. Với anh thì khó chứ với em đơn giản" hoặc "Anh lo gì, em là sếp của mấy chục nhân viên đây"… chỉ là câu nói đùa thôi, nhưng nó chạm đến sĩ diện của tôi lắm.
Ở nhà tôi có thể nuông chiều, nhẫn nhịn cô ấy, nhưng ra ngoài vợ cũng không biết giữ sĩ diện cho tôi bao giờ, cứ liên tục dìm hàng, bóc mẽ tôi để khoe khoang bản thân mình.
Tôi có góp ý với vợ, thì cô ấy có vẻ không bằng lòng: "Anh cứ vẽ chuyện, giỏi thì phải nói là giỏi, em là sếp, em lo được thì nói là lo được. Ra ngoài phải tự tin chứ ai như anh đàn ông đàn ang gì mà cứ khúm núm, co ro nhìn phát ớn".
Nghe vợ nói, tôi tự ái, hai vợ chồng tranh cãi một trận nảy lửa về cách ứng xử với mọi người và tôi cảm thấy mệt mỏi, áp lực với cuộc sống quá.
Phải thừa nhận vợ tôi giỏi, và trong tương lai, cô ấy còn thăng tiến nữa. Nhưng thật tình, tôi xấu hổ vì tính khoe khoang của cô ấy. Đi với vợ mà cảm thấy mình bị mất mặt thì quả thật là hết cả sĩ diện đàn ông… Ừ thì cô ấy giỏi là tốt, là tôi được nhờ, nhưng hà cớ gì cô ấy phải làm mất mặt tôi như vậy?
Chẳng hiểu có ai rơi vào hoàn cảnh như tôi không? Xin mọi người cho tôi lời khuyên chứ tôi mệt mỏi, chán nản quá rồi.
Theo Trí Thức Trẻ
© 2024 | Thời báo ĐỨC