Mấy ngày trước, bạn tôi, Linh, đăng ảnh trên trang cá nhân. Một tấm là bức ảnh tụ họp vài ngày trước, bức còn lại là ảnh hồi tốt nghiệp đại học, kèm theo dòng trạng thái "hẹn hò sau 20 năm". Mặc dù ảnh tốt nghiệp đã mờ, nhưng có thể thấy rõ vẻ trẻ trung trên mỗi khuôn mặt, như người ta hay nói đó là "tuổi thanh xuân rực rỡ".
Cuộc gặp mặt vừa rồi, các bạn nữ đều đã có vóc dáng của phụ nữ trung tuổi, các bạn nam hai hàng tóc mai đều đã bạc.
Thế nhưng chỉ cần nhìn qua là có thể đoán được cuộc sống mỗi người, giống câu nói: "Khí chất hiện tại của bạn, sẽ chứa đựng cả quãng đường bạn đã đi qua, cuốn sách bạn đã đọc và người bạn đã yêu".
Nói chuyện với Linh, cô rất xúc động: "Tốt nghiệp 20 năm, so với bạn bè ngoài bằng tuổi, thì gần như không có điểm tương đồng, khoảng cách quá lớn! Nếu so sánh, cảm giác như bạn bè đang bay trên trời, còn mình đang bò dưới đất."
Thực ra Linh không kém như cô nói - hiện là công chức nhà nước, có cuộc sống ổn định và an nhàn ngay trong thành phố.Để phản bác lại những lời an ủi của tôi, Linh kể rằng có rất nhiều bạn học xuất sắc.
Tôi ấn tượng nhất 2 người:Bạn nữ A làm việc tại nước ngoài, không thể tham gia cuộc họp. Thế nhưng cô ấy lại là chủ đề chính trong cuộc họp, mọi người truyền nhau xem những bức ảnh cô đăng trên trang cá nhân những chuyến công tác London, Paris... Không một ai cảm thấy cô ấy đang khoe khoang, mọi người đều mặc định cô xứng đáng có cuộc sống như vậy.
Bạn nam B, không được may mắn như vậy bởi thời còn đi học, là một trong những thành phần cá biệt, chỉ biết đến đá bóng, cá độ, tán gái, phá phách có tiếng. Thế nhưng, hiện tại anh đã có công ty riêng, mặc dù chưa phải Top 500 công ty lớn nhất, nhưng anh cũng có biệt thự riêng ở thủ đô, ở quê cũng vô số đất đai trang trại.
Rõ ràng thời đi học gần như chẳng có tiền đồ, thế nhưng sau tốt nghiệp, mọi thứ như thay đổi 180 độ, tìm ai để nói lí đây!Có tốt cũng có xấu, có một vài người bạn, mỗi tháng chỉ nhận vài triệu tiền lương, vẫn trọ ở căn nhà cũ, một số công việc không ổn định, ngại không tới tham dự…
Bởi vậy, khi thấy những người bạn học đã từng ngồi chung một giảng đường, nghe cùng một bài giảng, cùng thi những đề thi giống nhau, 20 năm sau gặp mặt, kiến thức, tài sản, năng lực đã khác nhau một trời một vực, ta chỉ có thể cười trừ: "Các bạn tốt số". Nhưng nếu nhìn xa một chút, ngoài một số người gia đình có điểu kiện, thì những người có cuộc sống ngày càng tốt đẹp, chính là dựa vào sự âm thầm nỗ lực không ngừng của bản thân.
Linh kể rằng, hồi đó ở cùng kí túc xá với A, chương trình học không quá nặng, mấy người cùng phòng kí túc thường xuyên cùng nhau đi dạo phố, du lịch... Chỉ có A là khác biệt, cô ngày ngày ở thư viện, thậm chí mọi người còn nói vui với nhau: "A nếu không ở thư viện thì là đang trên đường đến thư viện."
Sau năm nhất, A thi đỗ tiếng anh cấp 4. Hồi đó, cấp 4 không dễ như hiện nay, cả trường đại học chỉ có vài ba người đạt. Linh vô cùng ngưỡng mộ A, cũng háo hức mua sách, chuẩn bị thi lấy chứng chỉ, thế nhưng, chỉ vài tháng sau, dần cũng bỏ cuộc.
Sau đó mọi người chỉ thấy A đi sớm về muộn, mỗi ngày chỉ ngủ 4 tiếng, không biết cô làm gì, chỉ cho đến tốt nghiệp, mọi người đều lo lắng tìm việc, còn cô từ chối cơ hội ở lại trường công tác, thi lên thạc sỹ và đạt top 5 điểm cao nhất cả nước.
Sau tốt nghiệp, A làm ở công ty xuyên quốc gia và bắt đầu cuộc sống khám phá nhiều nơi trên thế giới. Khi chúng tôi làm việc ngày 8h, cô mỗi ngày làm việc mười mấy tiếng, chúng tôi 1 năm đọc 10 quyển sách, cô đọc 200 quyển... Vì vậy, khi chúng tôi cố gắng tích góp để mua được căn hộ nhỏ, thì cô đã có nhà riêng cả ở trong nước và nước ngoài.
Albert Einstein có nói: "Điểm khác biệt giữa con người nằm ở khoảng thời gian rảnh của từng người. Thời gian rảnh sau giờ làm sinh ra nhân tài, đồng thời cũng sinh ra kẻ lười biếng, kẻ mê rượu, kẻ cờ bạc. Điều này không chỉ tạo ra sự khác biệt giữa hiệu suất làm việc, mà còn tạo ra sự chênh lệch về mức độ thành công trong cuộc sống".
Vì vậy để cuộc sống ngày càng hoàn thiện, hãy quản lý tốt thời gian rảnh, nếu không thành công ắt cũng thành nhân.
Khi còn đi học, nó quyết định xuất phát điểm sau tốt nghiệp. Khi đã đi làm, nó quyết định điểm dừng chân cuối cùng của cuộc đời bạn, chỉ cần giữ được thói quen không ngừng học hỏi, mới không bị xã hội đào thải, trở thành người có chỗ đứng nhất định trong xã hội.
Còn về bạn nam B, tôi không biết bạn đã trải qua những khó khăn thế nào, nhưng tôi thấy có nét giống với một nguời quen.
18 tuổi, anh không học đại học mà bắt đầu đi làm. Bốc vác, bán rau, phục vụ... trong vòng 3 năm, anh trải qua những đắng cay mà 18 năm trước chưa từng trải. Cuối cùng không can tâm với cuộc sống hiện tại, anh vay mượn và tự mở một nhà xưởng nhỏ, trải qua không ít thất bại.
Sau đó, công ty ngày càng phát triển, sản phẩm xuất khẩu đến cả thị trường Châu Âu. Vào thời điểm kinh doanh thuận lợi nhất, khi anh 37 tuổi, anh bỏ dở kinh doanh để đi học. Thời gian đó, việc học đối với anh còn áp lực hơn cả kinh doanh, tóc rụng đến nửa đầu. Ngày cầm tấm bằng tốt nghiệp, anh đã khóc trong hạnh phúc!
Chúng ta thường cho rằng những người sau khi giàu có thường sẽ dùng tiền để hưởng thụ cuộc sống. Nhưng thực ra, họ càng phải nỗ lực hơn những người bình thường rất nhiều.
Chỉ cần có tinh thần cầu tiến, chịu khó chịu khổ, kiên trì đến cùng, cuộc sống của bạn tuyệt đối sẽ không khó khăn.
Quyết định giá trị một con người nằm ở năng lực cũng như chí tiến thủ của bạn!
Ảnh minh họa: Ana yael
© 2024 | Thời báo ĐỨC