Michelle Võ là một trong 58 nạn nhân bị thiệt mạng trong vụ thảm sát ở Las Vegas hôm 1 Tháng Mười.
Bằng mọi cố gắng của một người mẹ vừa mất đứa con gái, bà Hana nói về Michelle như vẫn chưa tin con mình đã mất.
Bà kể: “Michelle gọi điện thoại từ Las Vegas về cho tôi, hẹn Thứ Sáu, 6 Tháng Mười, sẽ đưa tôi và gia đình đi ăn đồ Đại Hàn ở nhà hàng Chungdam tại El Camino. Vậy mà…”
Trước tin đau buồn này, bà Hana vẫn làm theo ý con mình, đúng hôm đó, bà đưa gia đình, “trong đó có Michelle,” đến nhà hàng Chungdam ăn bữa tối.
“Chúng tôi dành riêng một ghế cho Michelle rồi để hình con tôi ở đó,” bà cho biết.
Nhân viên nhà hàng thấy hình Michelle, họ đã dành riêng cho gia đình bà một phòng riêng và không tính tiền bữa ăn đó.
Là người yêu thiên nhiên và năng động, cô Michelle chơi đủ loại thể thao.
“Mới cách nay vài tuần, Michelle rủ tôi đi dã ngoại ở biển Stinson, gần San Francisco. Thấy tôi ‘hiking’ được 10 dặm, Michelle rất mừng cho sức khỏe của tôi, 63 tuổi mà còn đi cả ngày được,” bà Hana nói.
Vóc người nhỏ nhắn, Michelle cao chỉ 5’3” nhưng cô hoạt động không ngừng nghỉ. Cô nhiều lần đeo ba lô đi du lịch Châu Âu.
“Nhìn cái ba lô còn to hơn con tôi, tôi không hiểu sao mà nó lại có thể đi chơi thoải mái như vậy, mỗi lần ba tháng,” bà Hana thở dài. “Michelle hay nói, chưa có con thì đi cho thỏa thích. Mai mốt có rồi thì hết được đi đâu.”
Đi đến đâu, cô cũng được người yêu, kẻ mến. Cô có bạn bè ở mọi nơi trên thế giới.
Hình tưởng niệm “gofundme” cho Michelle Võ. (Hình: Hana Bùi cung cấp)
Từ ngày cô qua đời, bà Hana nhận không biết là bao nhiêu hoa gởi từ tiểu bang khác để chia buồn.
Nụ cười tươi tắn, đáng yêu của cô cũng là nụ cười của mẹ.
“Mấy hôm trước, có người lạ hỏi thăm tôi là có quan hệ gì với Michelle không vì nhìn hình thấy nụ cười rất giống tôi,” bà Hana chia sẻ.
Tên Việt Nam của Michelle là Võ Ngọc Chí Mỹ, con ông Võ Côn Sơn và bà Bùi Ngọc Hạnh.
Cô chào đời năm 1985 tại bệnh viện Fountain Valley. Cô là người thứ ba trong bốn chị em, trên cô là hai chị, và dưới cô là em trai.
Năm lên 3 tuổi, cha cô qua đời. Sau đó, bà Hana đưa các con lên San Jose sinh sống.
Từ nhỏ, cô luôn luôn mong mỏi được giúp đỡ người khác. Hàng tuần cô đi hiến máu.
“Đến nỗi nhân viên Hồng Thập Tự không chịu. Họ bắt phải đợi ít nhất là hai tuần thì mới nhận máu. Vậy mà Michelle vẫn đến trung tâm hiến máu hàng tuần. Họ không cho hiến máu thì hàng tuần Michelle vẫn làm công tác xã hội khác,” bà Hana thuật lại.
Sau khi thành hôn, cô theo chồng là kỹ sư công chánh về Pasadena sinh sống.
Ước nguyện của cô là khi qua đời sẽ có một đám tang thật lớn rồi đem thiêu và rải tro ra biển để cô đuọc chu du khắp năm châu.
Bà Hana xuống giọng, nói: “Chúng tôi vừa làm lễ thắp nến tưởng niệm cho con tôi ở tòa thị chánh San Jose. Tối hôm ấy có chừng năm, sáu trăm người tham dự. Mấy đứa con tôi bàn là nên để tro của Michelle ở chùa Hồng Danh, San Jose, một năm để còn lui tới nhang đèn cho em rồi sau đó mới làm theo ý nguyện Michelle.”
© 2024 | Thời báo ĐỨC