Con là Lauren, mẹ ơi!
Lauren Herremans có tên khai sinh là Đinh Thị Hồng. Cô sinh ngày 14/1/1996 tại Phòng Khám Đa khoa khu vực Gia Lâm, Ninh Bình. Đó là ít thông tin hiếm hoi còn sót lại về thời thơ ấu của Lauren.
Sau khi sinh cô ra, mẹ cô đã để cô ở lại phòng khám và rời đi. Khi Lauren 3 tháng tuổi, cô được một gia đình người Bỉ nhận nuôi, được đặt tên mới và sống một cuộc đời mới.
Lauren cho biết, cô nhận được trọn vẹn tình yêu thương của gia đình người Bỉ, được họ chăm sóc và lo lắng rất nhiều. Lauren không hề nhận ra bản thân mình khác biệt cho đến năm cô học Tiểu học.
Khi được bạn bè hỏi rằng có phải cô là con nuôi không vì nhận ra sự khác biệt giữa cô với gia đình. Chính bố mẹ người Bỉ đã nhẹ nhàng giảng giải cho cô hiểu. Nhưng với độ tuổi đó, Lauren cũng chưa có nhiều suy nghĩ phải tìm lại mẹ.
Cô gái 26 tuổi vẫn đau đáu tìm mẹ
Cho đến khi cô trở thành thiếu niên, trong một tiết học môn Tôn giáo, khi được hỏi về những đặc điểm thừa hưởng từ cha mẹ, Lauren bất chợt ngập ngừng. Cô cho hay, trong đầu mình lúc đó hiện lên rất nhiều câu hỏi như: Tôi giống ai? Tôi được thừa hưởng những năng khiếu như hát, vẽ từ ai? Cuối cùng, Lauren bật khóc.
Lauren trải lòng: “Tôi muốn tìm câu trả lời. Không chỉ vì tò mò, mà còn là hiểu, tiếp tục, chấp nhận và chữa lành khỏi vết thương đau đớn này”. Mẹ ruột là một phần cuộc sống của Lauren và cô cho biết mình muốn tìm hiểu về bản thân, tìm hiểu về người mẹ này và chỉ cần biết rằng bà ấy đang khỏe mạnh, hạnh phúc là đủ.
Hành trình tìm lại mẹ ruột không hề dễ dàng. Lauren cảm thấy rất khó để mở lời với gia đình hiện tại về việc bản thân đang tìm kiếm mẹ ruột.
Cô bộc bạch: “Bố mẹ nuôi thường sợ hãi sẽ mất đi thiên chức khi con của họ tìm kiếm mẹ ruột. Người ta cũng thường đánh giá những người giống tôi là vô ơn, tồi tệ khi bố mẹ nuôi đã dốc lòng cho tôi như vậy mà tôi vẫn tìm mẹ ruột. Tôi thì khác, tôi yêu và biết ơn bố mẹ hiện tại nhưng vẫn mong muốn tìm kiếm mẹ ruột”.
Bố mẹ nuôi người Bỉ đã giúp Lauren rất nhiều trên hành trình tìm lại mẹ ruột. Theo những giấy tờ mà bố mẹ nuôi của Lauren còn giữ thì mẹ ruột cô tên là Đinh Thị Phúc. Lúc sinh Lauren, bà Phúc được 20 tuổi và chưa kết hôn. Lúc mới sinh, Lauren nặng 2kg, có vấn đề về hô hấp và bệnh viện đã đặt nội khí quản cho cô.
Đến cuối năm 2018, Lauren quyết định về Việt Nam để tìm mẹ. Cô đăng tải bài viết nhờ giúp đỡ trên trang cá nhân và được cộng đồng mạng lan truyền, chia sẻ mạnh mẽ. Từ đây, hành trình tìm mẹ của Lauren mới thật sự bắt đầu.
Hành trình tìm mẹ
Ở Việt Nam, Lauren đã đến phòng khám nơi cô sinh ra ở tỉnh Ninh Bình để tìm hiểu. Tuy nhiên, người bác sĩ trực năm đó đã mất, chỉ còn bà mụ đỡ đẻ cô còn sống, nhưng thông tin bà mụ còn nhớ thì rất ít ỏi. Lauren tiếp tục ghé đến xóm Lội (Ninh Bình) với mong muốn tìm thêm thông tin về mẹ nhưng cũng không thành công.
Cô quyết định gửi ADN cho phòng thí nghiệm ADN Gentis ở Hà Nội để các gia đình tiềm năng có thể xét nghiệm ngay cả khi cô không có mặt ở Việt Nam. Lauren đã làm tổng cộng 5 xét nghiệm với 5 gia đình, nhưng kết quả đều âm tính.
Cô cho biết mình và các gia đình đó đều đặt rất nhiều hy vọng vào các cuộc xét nghiệm, và rồi đều thất vọng và đau khổ…
Hơn 4 năm ròng tìm mẹ, kết quả Lauren nhận được vẫn không khả quan. Tâm sự về điều này, cô cho biết ngay từ đầu mình luôn tự nhủ: Ngày tôi chết và suy nghĩ lại về cuộc đời mình, tôi không muốn chịu đựng cảm giác mình đã không cố gắng đủ để tìm mẹ.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức để làm bất cứ điều gì cần thiết để tìm được mẹ mình. Tôi luôn cần phải hy vọng, đặc biệt là vì tôi còn trẻ. Mỗi năm khi tôi già đi, mẹ ruột tôi già đi, cơ hội tìm thấy bà ấy cũng ngày càng ít đi…”, cô nói.
Lauren luôn trong tâm thế không bỏ cuộc và mong chờ ngày gặp lại mẹ. Cô chia sẻ khoảnh khắc được gặp mẹ, sẽ không có từ ngữ nào có thể diễn tả được. Liệu cô và mẹ sẽ sốc khi gặp nhau, nhẹ nhõm khi cuộc tìm kiếm dừng lại, niềm vui khi tìm thấy mẹ trở lại hay cả hai đều đau buồn.
Kế hoạch duy nhất mà Lauren có với mẹ là muốn làm quen với bà ấy và cùng nhau làm những việc đơn giản như đi chợ, nấu ăn.
Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến Lauren hạnh phúc. Lauren cũng có những tưởng tượng riêng cho mình về người mẹ ruột này. Cô cho rằng bà là một người phụ nữ nhỏ bé nhưng can đảm, có đôi mắt nâu mái tóc đen dài rất tốt bụng, hào phóng, chu đáo và rất sáng tạo.
“Cảm giác ruột thịt của tôi thường nói với tôi rằng tôi giống với mẹ của mình và do đó tôi tin rằng mẹ cũng giống như vậy”, Lauren trải lòng.
Lauren, hay Hồng, luôn muốn gửi cho mẹ những lời này: “Mẹ ơi, con hi vọng rằng cuộc tìm kiếm này sẽ sớm kết thúc, con sẽ có nơi để tha thứ, yêu thương và bình yên. Nếu mẹ đọc được bài viết này, liên hệ với con hoặc cho con biết mẹ đang ở đâu nhé. Con hy vọng mẹ sẽ nhận ra con thông qua tất cả các manh mối được đăng. Con mong mẹ sống tốt và hạnh phúc. Con luôn yêu mẹ”.
Nguồn: Toquoc
© 2024 | Thời báo ĐỨC